
lượt nữa!” Ánh mắt lại dừng trên màn hình điện thoại, nụ
cười trên mặt có muốn giấu cũng không giấu được.
“Bạn thân, cậu không sao
chứ, bị cái gì đả kích à?” Tào Ngu Đông lo lắng nhìn Ngụy Sở nâng cốc uống rượu
như uống nước lã, do dự mở miệng: “Công ty phá sản à?”
Ngụy Sở chưa nói gì, Trần
Húc ở bên cạnh đã đá Tào Ngu Đông một cái: “Miệng chó không phun được ngà voi,
mi rủa ông đây thất nghiệp đấy à? Tớ thấy thế này là thất tình rồi, nhất định
là sếp tỏ tình với Tô Nhạc, kết quả là bị từ chối, đúng không?”
Trầm Lục Trung gật đầu
như hiểu ra, nhớ tới dáng vẻ của Tô Nhạc: “Người con gái cá tính như cô Tô
không phải loại người thấy tiền là sáng mắt, không phải cậu dùng sai phương
pháp rồi chứ?”
“Hừ, Tô Nhạc kêu đại ca
đi hướng Đông, đại ca tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời, làm sao dám dùng tiền dụ
dỗ.” Trần Húc cầm chai bia uống một ngụm, chép miệng nói: “Cậu không nhìn thấy
dáng vẻ đại ca trước mặt Tô Nhạc, đúng là… không có tiền đồ.”
“Không có tiền đồ cũng
tốt hơn mấy gã độc thân các người, bà xã của tôi thì tôi thương, vì sao lại
phải làm trái ý cô ấy.” Ngụy Sở cẩn thận để điện thoại vào trong túi áo, sau đó
mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hai người kia một cách miệt thị: “Đừng có dùng
cái miệng quạ đen ấy để nói chuyện của tôi.”
“Cậu thì không độc thân
chắc…” Tào Ngu Đồng tăng âm lượng: “Cậu theo đuổi được Tô Nhạc rồi?”
Ngụy Sở cười uống một
ngụm bia: “Ừ, có thể coi như vậy.” Tuy nói là thử việc, nhưng một khi anh đã
cắn vào thì nhất định sẽ không nhả ra, biến quá trình thử việc trở thành chính
thức, con đường cách mạng tuy gian nan, nhưng thành quả thắng lợi lại ngọt
ngào.
“Vậy cậu còn làm bộ cái
rắm ấy!” Mấy người khác khinh thường liếc nhìn Ngụy Sở, sau đó nghĩ tới ngày Tô
Nhạc và Ngụy Sở kết hôn, không biết địa vị thành viên trong gia đình sẽ như thế
nào.
“Cậu phải thông cảm cho
tâm trạng một người đi mấy tháng trên sa mạc, đột nhiên uống được một giọt
nước.” Trần Húc vỗ vai Tào Ngu Đông, đại ca cũng đã rất vất vả rồi.
Ngụy đại thần, nhân vật
phong vân một thời, cuối cùng cũng bước một bước nằm xuống nấm mồ tình ái, thật
sự khiến anh em phải cảm khái, chị em phụ nữ phải bóp cổ tay thở dài.
Sáng sớm hôm sau, khi Tô
Nhạc xuống lầu, Ngụy Sở đã hớn hở lái xe đến chờ dưới lầu, trong tay còn cầm đồ
ăn sáng, hoàn toàn là dáng vẻ thiếu niên trẻ tuổi đang cuồng nhiệt trong tình
yêu.
Không hiểu sao, những tâm
trạng phức tạp trong lòng Tô Nhạc bỗng hóa thành nụ cười, cô nhận lấy bữa sáng
trong tay Ngụy Sở, để Ngụy Sở giúp cô thắt dây an toàn, sau đó vui vẻ ăn sáng,
còn Ngụy Sở chậm rãi lái xe. Bốn phía đều là những người đang vội vàng đi làm,
chen lên phương tiện công cộng, đi xe máy, đi xe đạp, ai ai cũng vội vã.
Tô Nhạc nghiêng đầu nhìn
về phía chàng trai bên cạnh, gương mặt tuấn tú, khóe môi còn ẩn hiện nụ cười,
trong xe vang lên tiếng đàn dương cầm du dương, cô bỗng nhiên nghĩ, cuộc sống
như vậy cũng không tệ.
Khi Tô Nhạc ăn sáng xong
cũng đã gần tới công ty của cô, Tô Nhạc lấy ra một tờ chi phiếu, trên đó có ghi
con số mười vạn tệ.
Ngụy Sở biết tính cách Tô
Nhạc, cũng không từ chối, đương nhiên lại càng không hỏi vì sao mới tốt nghiệp
một năm mà Tô Nhạc đã có nhiều tiền như vậy. Anh tôn trọng Tô Nhạc, cũng giống
như Tô Nhạc tôn trọng anh trong quá trình hợp tác của Bách Sinh và Kim Sở.
“Tới rồi.” Ngụy Sở dừng
xe lại, cởi dây an toàn cho Tô Nhạc, đột nhiên hôn nhẹ lên môi cô: “Lát nữa em
cứ trực tiếp tới tìm người của phòng kế hoạch, buổi trưa chúng ta cùng đi ăn
nhé.”
Tô Nhạc xuống xe, sờ sờ
đôi môi ấm áp của mình, vừa rồi Ngụy Sở chạm vào rất nhẹ, giống như lông chim
lướt qua, nhưng không khỏi khiến trái tim cô có chút xúc động.
Quả nhiên là mỹ nam kế
hại chết người!
Mấy ngày gần đây, công
nhân viên chức của Kim Sở như chìm đắm trong làn gió xuân tươi mát, giám đốc
các phòng ban cũng nghi ngờ có phải sếp lớn nhà mình đã ký được một hạng mục
hợp tác siêu lớn hay không, đã vài ngày chưa phê bình ai, ngay cả số liệu viết
sai cũng chỉ bị sếp nói hai câu rồi thôi, những ngày tốt đẹp như vậy khiến họ
thấp thỏm bất an, thậm chí còn có người nghi ngờ sếp lớn bị trúng tà.
Chỉ có Trần Húc là vẫn
giữ vẻ mặt bình thường xử lý công việc, ông sếp như thép khối đá tảng nhà mình
đã mềm thành nước trong tay Tô Nhạc rồi, tâm trạng tốt cũng đúng thôi. Chỉ là,
hạng mục hợp tác giữa Bách Sinh và Kim Sở đã sắp hoàn thành, không biết khi Tô
Nhạc đã trở về Bách Sinh, thái độ của sếp có còn như gió xuân ấm áp nữa hay
không?
Một số nhân viên của Kim
Sở đều đoán quan hệ của Tô Nhạc và sếp lớn nhà mình không bình thường, làm cùng
nhau một thời gian, bọn họ bắt đầu cảm thấy sếp nhà mình thật tinh mắt, cô Tô
này rất biết cách cư xử, hơn nữa, trong công việc không bao giờ dựa vào quan hệ
với sếp, nếu sai nhất định sẽ sửa, nếu cảm thấy ý kiến của đối phương có lý
nhất định sẽ dùng. Tô Nhạc cũng không giống như loại phụ nữ thích dựa vào đại
gia, thích mặc quần áo đẹp, mà là hoàn cảnh nào thì ăn mặc phù hợp với hoàn
cảnh đó, phong cách làm việc này kh