
bối hai nhà lại một chỗ để duy trì thế cân bằng, có bao
nhiêu tình cảm cũng không biết, nhưng nếu hai người thật lòng yêu nhau đã không
tổ chức một lễ đính hôn lớn như vậy mà sẽ dành tất cả cho hôn lễ.
Trao đổi nhẫn đính hôn,
cô dâu chú rể cùng nhau cắt bánh, sau đó là những nụ cười dối trá, thứ hạnh
phúc hư vô, Tô Nhạc đứng phía dưới nhìn đôi nam nữ trên sân khấu, tâm trạng
thật kỳ quái, không có một chút rung động.
Người đàn ông đang trao
nhẫn cho một cô gái khác mấy tháng trước vẫn còn là bạn trai của cô, cô dùng
hai năm của tuổi thanh xuân để ở bên anh ta, cũng đã từng nghĩ tới chuyện kết
hôn, sinh con, sau đó đi cùng nhau đến già. Nhưng số phận chính là kỳ quái như
thế, khi bạn cho rằng bước tiếp theo là hạnh phúc thì nó lại là một bước ngoặt.
Hiện giờ, đôi nam nữ trên
sân khấu đang hôn môi, bốn phía là tiếng vỗ tay, cô vươn tay, cũng làm theo
động tác của mọi người, trong lòng lại không một chút cảm xúc.
Không yêu, cũng không
hận.
“Choang!”
Là tiếng ly rượu đổ vỡ,
Tô Nhạc nghiêng đầu nhìn lại, thấy dưới chân bồi bàn là một vài chiếc ly vỡ
nát, rượu vang thấm ướt làn váy của Lâm Kỳ. Liếc mắt là có thể nhận ra Lâm Kỳ
đã đụng phải bồi bàn đang bê rượu.
Trong những hoàn cảnh vui
mừng này kỵ nhất là đổ vỡ, những bồi bàn này đều đã trải qua huấn luyện chuyên
nghiệp, sẽ không phạm phải loại sai lầm này.
Sắc mặt người lớn nhà họ
Tống và nhà họ Trang đều rất khó coi, nhưng người tới là khách, bọn họ không
tiện nói gì, chỉ bảo người quét dọn rồi cười gượng nói: “Rơi xuống đất hoa nở,
đại cát đại lợi.”
Nụ cười trên mặt Tống Vi
cũng trở nên mất tự nhiên, cô ta đến gần Lâm Kỳ, cười nói một cách giả dối: “Vị
tiểu thư này không cần để ý, quét dọn một chút là được.” Khi đối phương ngẩng
đầu lên, sắc mặt cô thoáng thay đổi.
Cô đã từng gặp Lâm Kỳ,
bạn gái cũ của Trang Vệ, hôm nay thấy đối phương có vẻ thảm hại, cô ngoài cười
nhưng trong không cười nói: “Thì ra là cô Lâm, tôi sẽ bảo người mang quần áo tới
để cô thay nhé.”
“Không cần.” Lâm Kỳ dùng
tay vỗ vỗ làn váy, mắt nhìn Trang Vệ đang đi tới phía sau Tống Vi, cô nhìn thấy
rõ ràng vẻ mất kiên nhẫn trong mắt Trang Vệ, cười trào phúng: “Trang Vệ, thật
ra anh còn đáng thương hơn tôi.”
Tống Vi nhíu mày: “Cô
Lâm, nếu cô còn tiếp tục nói lung tung, tôi sẽ phải mời cô ra ngoài.”
“Không cần cô mời, tự tôi
sẽ đi, tôi chỉ đến xem gã đàn ông khiến người ta chán ghét này diễn kịch thế
nào thôi.” Lâm Kỳ cười nhạt, vừa đúng lúc một bồi bàn bê đồ uống đi qua, cô ta
đưa tay chặn lấy một cốc nước chanh, hất thẳng lên mặt Trang Vệ, trên lễ phục
màu trắng của Trang Vệ nhuộm một mảng lớn màu vàng nhạt.
“Đối nhân xử thế buồn nôn
như thế, còn giả vờ làm hoàng tử bạch mã cái gì.” Lâm Kỳ lại liếc mắt nhìn Tống
Vi: “Lần trước cô Tống đây đã dùng tiền uy hiếp tôi một lần, hôm nay coi như ở
trước mặt mọi người nói cho cô biết, gã đàn ông tên Trang Vệ này chỉ có cô thèm
muốn, ngày mai tôi đi rồi, không khiến cô dùng thế lực của nhà họ Tống các
người để uy hiếp tôi!”
Lâm Kỳ nói xong những lời
này, sau đó xoay người nhìn Tô Nhạc đứng trong đám người, sau đó không quay đầu
lại, rời khỏi hội trường.
Tống Vi tức giận đến mức
mặt mày trắng bệch, cô thật sự không ngờ người phụ nữ này lại làm ra chuyện mất
mặt như thế, cô nhìn khách khứa xung quanh, lại nhìn nước chanh bắn lên váy, cố
gắng nói mấy câu: “Thật ngại quá, chúng tôi xin lỗi không tiếp đãi được một
lúc.”
Thì ra Lâm Kỳ cũng có một
mặt như vậy, không hiểu sao Tô Nhạc cảm thấy thích Lâm Kỳ hơn vài phần, hất
nước chanh vào mặt Trang Vệ thế này, cô cũng muốn làm, đáng tiếc chưa có cơ
hội, không ngờ Lâm Kỳ đã hoàn thành suy nghĩ của cô. Chỉ là, Tống Vi này vì sao
lại tìm Lâm Kỳ gây phiền phức, chiêu này đúng là làm người ta choáng váng.
Cô ta sẽ không tìm bạn
gái cũ của cũ của anh ta để gây phiền phức chứ?
“Đột nhiên tớ cảm thấy
nhìn Lâm Kỳ thuận mắt hơn nhiều.” Trần Nguyệt đứng trong một góc nhìn trò khôi
hài này, cảm khái nói: “Đối phó với loại đàn ông không biết xấu hổ như Trang Vệ
thì không cần khách khí làm gì.”
Lý Huyên Nhiễm gật đầu
đồng ý.
Hai nhà Trang Tống lần
này đã quá mất mặt, cũng may khách mời đều là những người thông minh, rất nhanh
đã rộ lên cười đùa, chỉ là, trong mắt vẫn còn chút ít hưng phấn vì đã được xem
kịch hay.
Quả nhiên phần lớn mọi
người đã thích xem náo nhiệt còn có chút hả hê, Tô Nhạc liếc nhìn khách khứa
đang bắt chuyện với nhau ở bốn phía, cô dám khẳng định, ngày mai, tất cả các
công ty đều sẽ biết chuyện xảy ra hôm nay. Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện
xấu truyền vạn dặm, đây chính là chân lý.
“Thật ra, anh nghĩ hất
rượu vang đỏ hiệu quả chắc sẽ tốt hơn.” Ngụy Sở nhẹ giọng nói bên tai Tô Nhạc:
“Như vậy lại càng hả giận.”
Tô Nhạc:…
Ngụy Sở, anh không phải
đại thần sao, có cần phải ra vẻ hả hê một cách rõ ràng như thế không?!
Các bạn học trường đại
học B nhìn thấy Ngụy Sở và Tô Nhạc đi về hướng họ, những người tư thế vốn uể
oải lập tức trở nên nghiêm túc, khiến cho Tô Nhạc phải cảm thán về sức hấp dẫn
của Ngụy Sở một lầ