Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vợ Ơi Là Vợ!

Vợ Ơi Là Vợ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324544

Bình chọn: 8.00/10/454 lượt.

chiếc xe đi lại gần, Khả Vy giật mình nhận ra đó chính là chiếc mà

Tuấn Kiệt từng mượn của Lạc Thiên để tán gái hồi nào, cũng chính chiếc xe cô đã

từng học lái. Và Lạc Thiên bước ra với diện mạo cổ áo xệch lên, hai tay áo xắn

cao tới bắp.

- Anh... ! - Khả Vy nhắm chặt mắt, cô không dám đoán vì sao dù ngồi trong xe

hơi có điều hòa mà trán anh vẫn lấm tấm nước.

- Điện thoại không bắt máy ! ... Đi đâu về ? - Không lên giọng, cũng không trầm

khản, Lạc Thiên nói và nhậ ra sự nhảm nhơ của mái tóc cô.

- Tôi... đi...

- Chị dâu đây rồi, anh Thiên đã tìm thấy chị rồi ư ? Chị đi đâu đấy, cả nhà tìm

mãi! - Lạc Mỹ và Lạc Kiệt mừng húm, hai người có nhiệm vụ đợi chờ ở nhà Lạc

Thiên.

- Xin lỗi mọi người, tôi... có chút việc... !

- Được rồi, Lạc Mỹ, em gọi bảo mấy người kia không phải tìm nữa, hai đứa cũng

về nhà đi, nhớ đừng nói với bố mẹ anh ! - Nhưng trước mặt hai người em, Lạc

Thiên gầm giọng.

Ngồi đối diện với Lạc Thiên, Khả Vy không biết nên bắt đầu từ chữ cái nào. Liệu

anh đã nhìn thấy cô đi cùng Vũ Gia Minh chưa, rồi nếu nhìn thấy anh có tin vào

câu chuyện cô từng trải không, rằng Gia Minh có hai người bạn cần lẩn tránh

cảnh sát, cô bất đắc dĩ đóng vai cô gái có mái tóc ngắn, để cho giống cô phải

cắt phần tóc của mình đi mà chưa được hỏi ý kiến, rồi vèo vèo 120 km/h cùng Gia

Minh cắt đuôi cảnh sát. Thật khó chấp nhận được sự thật này, ngay đến cô còn

không phân biệt được họ là người tốt hay kẻ xấu, đem nói ra Lạc Thiên sẽ cho

rằng cô nói dối, một bài trần thuật hoang đường, nói dóc cũng không biết cách.

- Nhân viên ở Gia Gia đều nói em không ở đấy ! - Lạc Thiên nhận ra thật ngu

ngốc khi hỏi người làm, để anh phải tìm kiếm không xác định nơi chốn, lật tung

cả khu đất của thành phố.

- ... Chắc họ không nhìn thấy tôi, lúc vì sau tôi cũng ra khỏi Gia Gia,... đã

để mọi người lo lắng ! - Khả Vy không nghĩ mình lại có được sự quan tâm từ

người khác, điều này khiến cô hạnh phúc. - Anh có mệt không, tôi đi pha nước

cam !

- Đã ăn gì chưa ?

- Anh đói ạ, để tôi làm bữa tối !

- Khỏi ! Nhược Lam vừa đã chuẩn bị, nếu ăn rồi thì thôi !

- Không, chưa ăn ! - Khả Vy nói lí nhí, cô quả thực rất đói và hơn nữa chắc anh

cũng chưa ăn.

Bỏ qua mặc cảm về người nấu đồ ăn, Khả Vy đưa chén cơm đã xới đầy đặt lên bàn

phía Lạc Thiên, “nếu ăn rồi thì thôi”, anh đã nhìn thấy cô đi với Gia Minh

chăng ?

Lạc Thiên không nói, thi thoảng nhìn cô, còn không thì chăm chú ăn, vị tanh của

cá hay ngọt nước canh của xương chẳng làm tăng khẩu vị.

- Tôi đi với Vũ Gia Minh,... - Khả Vy sẽ nói và thêm bớt quá khứ gần - ...

nhưng mà là tôi... đi xem bói !

- Hở ? - Đôi mắt Lạc Thiên mở tròn lên, có phần kinh ngạc.

Khả Vy cũng không biết bằng cách nào dây thần kinh tư duy lại điều khiển thanh

quản nói ra một hành động này.

- Phải ! Tại lần đấy tôi thấy Gia Minh nói cái gì mà tuổi Mùi hay Ngọ ấy, hẳn

anh ta tinh tường tướng số và tử vi lắm. Lại thấy anh thương con vô cùng, chẳng

biết đặt tên bé là gì, nên... tôi mạo muội nhờ anh ta chỉ cho chỗ thầy xem. Anh

biết không, nói gẫy lưỡi anh ta mới đồng ý đấy ! Phù, tại tôi nghĩ anh ghét mấy

trò bói toán nên không dám nói !

- Chứ còn gì nữa, bói toán có gì mà hay ho... Linh tinh ! Mất thời gian nghe

nói nhăng cuội, mấy ông thầy chỉ giỏi khua môi múa mép lảm nhảm đề ăn tiền

người cả tin thôi ! Cũng chỉ có ngốc nghếch mới đi coi ! - Lạc Thiên xuôi lòng

bớt, hai người đi xem bói à ?, hừ, còn tạm chấp nhận được.

- Vâng ! Tôi biết rồi, có dám rủ rê anh đi cùng đâu ! Xí ! - Khả Vy làm vẻ mặt

bực dọc, cô lọc xương cá và gắp vào bát anh.

- Nhưng... ông thầy nói gì ? Con chúng ta thích hợp với cái tên là gì ? - Lạc

Thiên thay đổi suy nghĩ.

- ... À à, tên ư ? Ông ấy nói kĩ về vấn đề này lắm nhưng anh là người thông

minh, đâu muốn nghe những lời luyên thuyên nhỉ ?!

- Thì cứ nói thử xem nào, để anh đánh giá trình độ của ông thầy !

Khả Vy không đủ năng lực để hoa mĩ ý nghĩa của các từ chọn làm tên, cô liếc

ngang lấy ý tưởng - Ông ấy bảo phải chọn ngày đặt tên mới ra, chừng bảy tám

tháng nữa ấy, còn giờ cứ gọi là ba chấm là được rồi !

- Sao lại thế ?

- Thì người ta vẫn chọn giờ lành tháng tốt để làm chuyện lớn, anh muốn con

thông minh tài giỏi thì chờ đợi có vài tháng đáng gì đâu.

- Vậy con có hợp tuổi với chúng ta không ? Chắc là quá tốt rồi !

- Ờ thì xem ra cũng tốt, nhưng ông ấy phán rằng anh đừng nhắc đến bé nhiều quá,

cũng đừng thể hiện thái quá với tôi ! Kì cục lắm !

- Việc đó thì liên quan gì đến ? Anh thương con thì…

- Phải vía đấy ! - Khả Vy chặn lại ngay.

- Ui, vậy thì phải kiềm chế nỗi nhớ à ?!

Lạc Thiên mặt buồn rượi rượi, ê chề.

- Còn gì nữa ?

- Thế thôi ! - Nhưng thời gian cô đi khá lâu, đành tiếp diễn - À, anh thấy mái

tóc tôi thế nào, ông thầy bảo tôi cắt phăng đi sẽ sinh con trai !

- Hừ, con nào chẳng là con, trai hay gái đều được hết !

Lạc Thiên không hài lòng vì lối quan niệm lạc hậu gắn rễ trường kì từ thế hệ

này qua thế hệ khác. Điều đó đôi lúc khiến Khả Vy quên mất anh sẽ bỏ mình, và

cái gia đình này là sự thật. Nếu có anh trong đời,