XtGem Forum catalog
Vợ Ơi Là Vợ!

Vợ Ơi Là Vợ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324045

Bình chọn: 8.00/10/404 lượt.

i chở

đi. - Cô nàng Khả Vy này nghĩ gì mà cho rằng mình đưa cô ta đi coi bói, đúng là

nói dối không biết đường. Dù sao mình không bảo giữ kín giúp chuyện người bạn

mà cô ta tự giác thế cũng tốt.

- Hai người đi có lâu không ? - Lạc Thiên thấy nhói tim lần nữa.

- Có một lát thôi mà ! - Vũ Gia Minh cười trừ. - Xem bói thì tốn có mấy thời

giờ.

Khả Vy, em gạt anh lần ấy là lần thứ mấy vậy ? Lạc Thiên nắm siết bàn tay, hằn

những vệt móng vào da thịt. Càng ngày cô càng châm kim vào ngực anh, những cái

châm dứt khoát và vô tình.

Vũ Gia Minh thấy Lạc Thiên nhăn mặt, vừa lúc điện thoại đổ chuông. Số điện

thoại của Khả Vy, cô xin số anh từ hôm trước, có chuyện gì mà tự nhiên gọi.

- Alo ! - Trước mặt hai người kia, anh vẫn thản nhiên nghe.

- Tôi Khả Vy đây, anh có rảnh không ? Làm chỗ xả hơi cho tôi với !

- Con nhỏ này, tôi hãi mấy thứ từ cô lắm rồi, cái quán ăn rẻ tiền cô mời hôm

trước làm tôi ngộ độc lên xuống đấy ! - anh để ý thấy chất giọng bên đầu dây có

phần bị nghẹn.

- Anh Kỳ và chị Nhược Lam, cả tôi nữa có bị làm sao đâu, anh nói dối. Đi

cùng tôi một lát đi mà !

- Ơ hay ! - Anh chưa kịp nói gì cô đã nói địa chỉ và cúp máy.

Vũ Gia Minh bỏ điện thoại vào túi quần, đem theo chút thắc mắc, gia đình nhà

này cứ nửa ảo nửa thật, trước mặt Lạc Thiên và lời đề nghị mang nhiều cầu khiến

của Khả Vy, anh đứng dậy ra về.

- Ha, em gái nào rủ rê được anh Gia Minh đi chơi thật tài quá xá ! - Tuấn Kiệt

vặn vẹo.

- Gì ? Con nhỏ lắm chuyện Kh... - Vũ Gia Minh dừng lại đúng lúc, anh cáo từ hai

người rồi lái xe đến chỗ hẹn.

Chương 12.11: Vén bức

màn sự thật

< Chap này tình hình khả quan hơn

một cút. Tuy nhiên tâm trạng tác giả thì xuống dốc, dạo này lười học quá, kết

quả học tập vì ảnh hưởng từ truyện dẫn tới nghiêm trọng... Haiz, sắp thi rồi...

>

- Có việc gì mà kêu tôi ra đây ? Cô có biết tôi là người của công việc

không ?

Gia Minh vừa đặt chân xuống vỉa hè, chau mày trước cơn chói chang, nền trời

không gợn mây. Anh nheo mắt tiến lại cô gái mặc màu áo của nắng, giọng hóm

hỉnh.

- Vậy à, làm phiền anh rồi, về đi nhé. - Khả Vy dụi mắt, không giấu giếm hụt

hẫng. Sắc mặt cô thay đổi hai lần, từ âu phiền sang chào đón, rồi lại về với ủ

dũ, vẫn ngồi so vai.

- Về đây ! - Vũ Gia Minh trở lại xe, anh tra chìa khởi động máy, đánh vô lăng

theo cung tròn bán nguyệt.

- Đồ đáng ghét ! - Khả Vy dựng thân đứng, bất ngờ trước sự phũ phàng của anh.

Vội vàng giọt lệ đánh rơi, cô đúng là chẳng có lấy một người bạn nào cả.

- Lên xe đi, tôi có cần cô yêu quý nhớ nhung gì đâu cơ chứ. Cho cô ghét thoải

mái ! - anh tấp xe vào lề đường, so với vừa rồi thì ô tô quay đầu mũi xe - Cô

muốn đi đâu đây ?

Khả Vy bỏ qua lưỡng lự ngồi vào xe luôn, cô thắt dây an toàn xong xuôi mới ngó

sang anh bật cười. Góc nhìn của anh trong cô trìu mến và thân thiện, cho phép

cô cảm giác được lắng nghe, dù có thể anh chẳng đoái hoài và dùng những từ ngữ

đả kích.

Anh chờ đợi đề xuất, còn cô tìm về tĩnh lặng và thơ thẩn nhìn ra phía con phố

tấp nập người. Gia Minh tắt máy, thi thoảng tay chuyển dịch vô lăng, hai người

đang đi trong sự đứng im của không gian và đổi thay chậm rãi ở nốt nhạc thời

gian.

- Chắc anh muốn biết vì sao tôi lại gọi cho anh chứ ? - Khả Vy buông hơi thở

dài thượt - Mỗi lần nhìn thấy anh tâm trạng tôi đều chuyển hướng. Nhiều lúc

ngứa ngáy, tức giận, căm phẫn thái độ hống hách, khi lại dễ chịu, thoải mái

trải nỗi lòng,... nhìn chung chưa bao giờ khiến tôi buồn cả. Đúng hơn tôi được

tự do nói và làm, kệ xác anh nổi khùng, ha ha,... - tiếng nấc chèn ép cổ họng -

tôi chẳng cần bận tâm địa vị trước anh, dù anh giàu có, anh sở hữu khuôn mặt

điển trai và giống như... (Lạc Thiên) - Khả Vy bỏ ngỏ dấu ba chấm.

- Ái cha cha, cũng biết tôi đẹp cơ đấy ! Hiểu rồi, ý cô tôi giống minh tinh màn

bạc chứ gì, nói đúng ghê !

- Tôi muốn đấu khẩu với anh để không nghĩ đến những chuyện đau lòng nữa. - Vài

phút ngắn ngủi thôi cũng được, ngoài việc nhắm mắt hình dung ra khuôn mặt Lạc

Thiên, Khả Vy tìm đến Gia Minh mong nguôi ngoai.

Anh xoay cả người về phía cô, đợi xem cô còn định nói gì hơn nữa, nhưng không.

- Thế là tôi ở đây để luyện nói cùng cô ! Nói xem buồn chuyện gì ? Chắc vì bản

tính thổ dân không ai ưa nổi nên mới vậy !

- Ha ha, tôi chẳng cười được đâu ! - Khả Vy nhoẻn bờ môi, từ “ha ha” phát âm

nhạt nhẽo. - Tôi... cần một người bạn... lắm !

Nước mặt cô chực trào. Bên ngoài chiếc ô tô, ngọn gió lang thang vờn những

chiếc lá lìa cành, từng tốp học sinh với màu áo trắng sáng đi dàn hàng trên vỉa

hè. Tan trường, các em túm năm tụm ba ra về, sôi nổi các chủ đề xoay quanh cuộc

sống, câu chuyện liến thoắng từ kẻ nói và luôn có những câu đế thêm của đám

bạn, tức là có người nghe mà Khả Vy chẳng biết ngỏ lời cùng ai. Và kể cả có cô cũng

đâu thể mở lòng diễn đạt thành lời. Cô chỉ biết dùng đôi tai lắng nghe tiếng hò

hét, dùng con mắt để hình dung mình là một trong số học sinh ấy, dùng con tim

để được khoác trên mình màu áo tuổi ngây thơ.

- Làm học sinh có gì sướng ? Suốt ngày kiểm tra, thi mới chẳng thố, t