
Vũ Gia Minh chuyên hoạt động câu lạc bộ đêm
rồi ! Cái nghề này luôn bị đánh giá...
- Tôi sẽ nói cho anh biết cuộc đời tôi, đổi lại anh kể cho tôi nghe nhé ! - Khả
Vy cho phép đôi mắt kia chạm ngưỡng tâm hồn, tuy nhiên còn phụ thuộc vào mứa độ
tin cậy của anh đặt vào cô.
- Nhắc lại làm gì, mọi chuyện đều đã qua rồi.
- Cha anh không tốt à ? Anh đã từng nhắc tới cả cha và mẹ, mẹ anh vẫn còn mà ?
Nói cho tôi biết đi, tôi sẽ giữ bí mật.
- Haiz, tôi mất từ khi sinh tôi, bà già tôi buộc phải gọi là mẹ hiện giờ là mụ
dì ghẻ. Tôi chẳng có tình thương, mụ dì ghẻ thì cứ quấn lấy cha, ông ta lo kiếm
tiền, và hưởng thụ cái đẹp, lúc nào tiền và sắc cũng song hành, bỏ bê con cái.
Tôi làm quen với việc tự chi tiêu đồng tiền từ nhỏ, trước mặt ông, mụ ta giả vờ
thương tôi nhất, còn sau mặt thì cô lập tôi, ném cho ít tiền linh tinh để khuất
mắt. Đến khi mười tám tôi làm hồ sơ thi cảnh sát, tôi nghĩ nếu mẹ còn sống thì
bà sẽ luôn ủng hộ vì ngày trước bà cũng theo học ngành này nhưng lấy chồng nên
bỏ dở. Cha tôi thì lại muốn con kế nghiệp cái nghề xây dựng, hai đứa em cùng
cha khác mẹ là con gái, suốt ngày vặt tiền bà ta mà ăn chơi lêu lổng, đã lâu
lắm có thấy chúng về nhà đâu, chúng mọc rễ ở cái xó bên Tây nào rồi. Ông bà
chán, nên đành hy vọng vào mỗi thằng con cả này, rất tiếc tôi cũng có hơn gì
hai đứa, cũng ham chơi la cà, có điều biết nghĩ hơn chúng !
- Như vậy họ trông đợi vào anh rất nhiều, họ nghĩ tốt cho anh đấy chứ, làm
doanh nhân không phải sẽ ổn định và an toàn hơn công việc hiện tại sao ?
- Cha tôi thì không nói, ông ta vì muốn nhàn thân, có người lo liệu công ty,
già rồi thì nghĩ thế không sai. Nhưng mụ ta muốn kiếm lời từ việc chuyển nhượng
các vũ trường của tôi nếu không hoạt động nữa, mụ lấy tiền để đắp cho các con
mụ trác táng. Còn hai đứa chúng đâu coi tôi ra gì, chưa từng gọi một tiếng anh.
Điều quan trọng nhất là tôi không có hứng thú, đam mê và khả năng làm doanh
nghiệp.
- Cứ không thích là được lựa chọn à ?
- Tại sao lại không ?
Khả Vy gật đầu ngước nhìn anh, đơm đầy chí khí.
- Cô muốn thử làm cảnh sát bắn súng pằng chéo không ?
Thêm một lần cô bị cuốn vào thế giới của anh, được cùng con người tự toại vô lo
này vẽ lên dòng cảm xúc hoàn toàn khác biệt.
Sau hai lăm phút chạy xe, Gia Minh dẫn cô băng qua nhà thi đấu thành phố tới
sàn bắn.
- Bắn !
- Đoàng ! Đoàng ! Đoàng !
Tạp âm từ các phòng tập luyện vang lên ồn ào, mỗi tiếng hô khẳng khái đi kèm
hành động đồng đều thả cò súng vang lên trong dãy hành lang trải dài.
- Bạo lực ! - Khả Vy theo dõi mấy xạ thủ nam nhằm thẳng vào hồng tâm từ cự li
xa rồi bắn đoàng. Trông họ dứt khoát từ mọi động tác, vì thế viên đạn không thể
từ chối lao về tầm hướng bắn. Cô theo anh chọn phòng hai người.
- Thế mà muốn làm cảnh sát !? Đạn là bi sắt, bắn chơi thử cảm giác để giải trí
thôi ! - Gia Minh nhếch mép, anh xoay đầu cô nhìn thẳng thay vì cứ ngó nghiêng
hết bên này sang bên khác.
Ngăn cách mỗi phòng là tấm kính thủy tinh hữu cơ chống chịu va đập và cách âm,
khi đã đóng cửa phòng mình thì chẳng còn nghe những tiếng súng nổ của “hàng
xóm”. Vũ Gia Minh chỉ cô cách sử dụng và chỉnh tọa độ như người phòng bên.
- Đó, nhìn tôi làm mẫu đây này ! - Anh quệt tay vào mũi ra oai, xác định mục
tiêu bằng một con mắt, kĩ càng đặt hướng lòng súng.
Khả Vy nom anh chuyên nghiệp hệt như đã có nhiều năm tay nghề khoác lên mình
trang phục quân đội, cô ti hí và ấn chặt bảo vệ tai hơn khi ngón trỏ của anh co
lại.
- Cô yên tâm không điếc tai và bị co giật đâu, mặc đồ trang bị thì lo gì nữa !
- Anh cười nửa miệng rồi bóp cò.
- Đoàng ! - Màng nhĩ hai người chỉ rung động nhẹ. Giá đỡ súng bị lực đẩy ra
chệch khỏi vị trí. Vũ Gia Minh trật hướng, khung vai và cánh tay giật mạnh.
- Ơ, cái lông mi bay vào mắt, làm hỏng hết ! - buông câu cảm thán nhẹ thõng,
anh thờ ơ coi không thất bại vừa rồi.
Khả Vy chú mục vào tác phong nghiêm túc vài giây trước, cô cảm nhận thấy ở anh
có một nhiệt huyết cháy bỏng với nghề này.
- Đoàng ! - Anh thử lần hai, viên đạn bắn chưa tới đích đã rơi xuống vì góc
ngắm không chuẩn và giữ súng quá chặt.
- Khỉ, cái súng này hỏng rồi, khó dùng quá ! Lại bị rơi cái mi nữa.
- Anh có chắc tại khách quan không ? Anh nhìn xem, người ta toàn bắn tới gần
tâm, không trúng vòng trong thì cũng được vòng ngoài, còn anh... để tôi coi xem
anh có cái mi mắt bị rơi nào không ?
Khả Vy vỗ vai Gia Minh, cô săm soi lời giải thích khách quan, - Chẹp, không bắn
được thì đừng cố, ha ha ! - kĩ thuật bắn thực chất anh không hề có.
- Cô đánh giá quá thấp tôi rồi đấy coi lại lần nữa xem !
Anh lên đạn và bắn, lần này súng thậm chí còn không thèm nhả đạn chỉ vì anh bóp
cò mạnh quá khiến nó bị tắc, rồi khi buông ra thì vỏ và đạn rơi ngay dưới chân.
- Ba lần rồi, anh còn chối được không, xem ra anh không có tướng làm cảnh sát
rồi. May mắn anh không theo nghề này đấy !
Gia Minh bị chọc quê, nhìn cô ôm bụng cười mỉa mai, tức mình :
- Muốn làm cảnh sát phải đi đào tạo và học hành bài bản, đây là lần đầu tôi cầm
con súng to thế này, cần có