The Soda Pop
Vợ Ơi Là Vợ!

Vợ Ơi Là Vợ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323881

Bình chọn: 9.5.00/10/388 lượt.

ng vào nhà - Anh Trung đến đấy ạ !

Lạc Trung thư thái bước trước Khả Vy, cũng lâu rồi chưa tới thăm gia đình nhỏ

của em trai. Bà quản gia bèn gác việc, cúi chào, đoán chắc Khả Vy được thư giãn

khi thoát khỏi sự kiểm soát không mấy dễ chịu từ bà. Chính bà đã đề nghị cô đi

hóng gió thay đổi tâm trạng. Về phần Lạc Thiên, anh đã về được nửa tiếng mà

chưa nhắc tới cô lần nào, giờ người đã trước mặt, anh đơn giản là tiếp đón

người anh, phớt lờ cô.

Hơi lạnh tỏa ra từ những viên đá trong suốt, nước thẩm thấu thành giọt đọng

ngoài ly, Khả Vy đặt trước Lạc Trung, anh lịch sự đỡ lấy, nhưng khi hướng về

Lạc Thiên, cô không nhận được bất kì biểu hiện nào. Cô để ly café xuống bàn, nó

vô giá trị trên phần bàn của anh.

- Bé Cao Lạc Ba Chấm được bố cưng chiều đến nỗi cả công ty ai cũng bàn tán đấy

!

- Quan hệ giữa anh và Phi Hàm vẫn ổn chứ ?

Khả Vy toan định ngồi bên cạnh Lạc Thiên, giữ khoảng trống nhỏ trên cùng chiếc

ghế dài nhưng đôi mắt anh chưa hề dừng lại phía cô dù một phần tíc tắc của

giây. Cô lùi về bếp kiếm việc cần làm.

- Em dâu ngồi đi chứ ! Mang thai nên tránh vận động nhiều - Khả Vy suốt quãng

đường về chỉ lặng im nên Lạc Trung cũng không tìm cách phá tan tĩnh mịch.

- Dạ ! - Cô quay lại, từ tốn đặt người xuống với khoảng mép ghế xa vời, lạc

lõng dẫu Lạc Thiên chiếm tới nửa còn lại của ghế.

- Anh ở lại dùng bữa tối ! - câu hỏi trước đó Lạc Thiên đưa ra bỏ qua việc trả

lời từ người nghe, đến lời mời này mục đích vẫn vậy, thay thế những điều chiếm

đoạt toàn bộ khối óc, chính là chốn tránh. Hơn nữa, cô gái Phi Hàm đó có xứng

được với người anh quyền quý đây, cũng lại vướng trùng chủ đề mà thôi, Lạc

Thiên điều hòa võng mạc bằng hai lần cụp mi.

- Để hôm khác, ở nhà còn mấy người nữa đâu, bọn nhóc bận bịu việc học hành và

bạn bè, anh không dùng bữa thì chẳng còn bóng dáng thanh niên trong gia đình

nữa. Hôm nào em và Khả Vy lại nhà ! - Lạc Trung cũng chẳng buồn tiếp lại câu

hỏi ấy.

Con dâu có thai, điều này đáng lẽ phải là tin mừng đối với cả dòng họ, đặc biệt

là ông bà thân sinh của chồng, tuy nhiên đối với cô dâu thứ Khả Vy lâu lắm rồi

thiếu những lời chúc mừng và hỏi han dù là hình thức. Lạc Thiên đột nhiên cho

phép con ngươi thu nhận tín hiệu ảnh Khả Vy vào điểm vàng trong cấu tạo mắt,

đồng thời xuất hiện dòng suy nghĩ về lí do ông Trương tán thành việc phu nhân

chọn vợ cho con trai. Cô gái này chẳng có lấy đặc trưng gì phù hợp với tiêu

chuẩn khắt khe của họ. Anh bị cái đáp lại của Khả Vy làm bất ngờ, chưa kịp

ngoảnh mặt thì cô đã đóng cánh cửa sổ tâm hồn, gằm mặt và mở ra khi về với

những ngón tay đan chéo của mình.

Tiếng thở cho thấy mọi âm thanh đều khóa chặt trong thanh quản, duy nhất hoạt

động phục vụ sự sống trực tiếp phô bày, lãnh đạm trước động từ “ngờ”.

Lạc Trung ngồi thêm một lát thì ra về, Lạc Thiên khép cổng, dằn lòng rồi cũng

thoát được vài câu chữ :

- Mai là thứ bảy, chúng ta đến viện siêu âm đợt hai cho con ! - Giống mệnh lệnh

hơn đề xuất, anh lược bỏ tên cô khỏi câu thoại, vì Vy và Vi rất khó để phát âm

chuẩn xác.

Khả Vy nhìn sang bà quản gia, bộ phim này chưa đến hồi khóa máy.

*

Chín giờ sáng tại khoa phụ sản trực thuộc bệnh viện Thái Thịnh, các bà bầu đợi

chờ ở hàng ghế bên ngoài phòng khám. Riêng Khả Vy có lịch đặt trước, cô được

mời vào phòng đặc biệt, vẫn là nữ bác sĩ quen mặt, Lạc Thiên tin cậy công nghệ

y học ở đây nhờ được Cao phu nhân giới thiệu, lần này anh không phiền tới bà

nữa mà để quản gia đi kèm.

Khả Vy mặc chiếc áo thắt nơ qua thân trên, cổ vuông, chân áo dài và rộng, chất

vải thấm mồ hôi sẫm màu. So với lần tới trước thì chiếc áo này kín đáo hơn

nhiều, điều đó ngay cả Lạc Thiên cũng nhận thấy.

- Cao thiếu phu nhân nằm xuống giường đi ! - Nữ bác sĩ bật màn hình thiết bị

nhận thông tin đưa ra, tay còn lại bà cầm máy siêu âm.

Bà quản gia ngồi cạnh Khả Vy, tìm thế che khuất góc nhìn của Lạc Thiên. Máy

theo cánh tay luồn vào áo Khả Vy, thông thường người được khám sẽ vén lớp áo

lên bởi chỉ có chồng và hai người cùng giới, trong trường hợp này là không thể.

Cuộn phim về hình hài bào thai gần tám tuần tuổi đang chạy trước mặt Lạc Thiên,

nhưng anh không còn hò reo, phấn khích, mà tập trung dõi theo từng chút một

những chuyển động của bé con, bé nằm trong nhau thai, dây rốn nối đến cơ thể

mẹ, mẹ ăn gì bé cũng được hấp thu một phần.

Khả Vy nín thở, tay bám chắc thành giường, từ dưới nhìn lên khuôn cằm và ánh

mắt anh. Thở hắt khi không thể đùn nhức nhối theo ra. Rất cần được biết anh

hạnh phúc gì qua màn hình chiếu, thấu hiểu niềm hãnh diện dâng trào trong con

người anh được vẽ chỉ với hai màu đen trắng qua hình hài của bào thai nhưng cô

lại không thể nào tường tận.

Lạc Thiên cười hiền, rất hiền. Không ai đoán được trạng thái ấy là tập hợp của

ngàn vết thương rỉ máu, của những viên sỏi tích tụ đau xót trong tim, của miếng

lòng tin rắn chắc đã bị tha mất, tất cả chúng tắc nghẽn giữ dây cơ mặt nở nụ

cười hòa nhã.

- Con-tôi phát triển bình thường chứ ?

- Anh nhìn vào màn hình, đến tuần tuổi này thai nhi đã thành hình rõ