
thể tiếp tục chung sống với người như
ông nữa.
- Bà nói gì vậy, tình nghĩa vợ chồng gần ba mươi năm... - ông luôn cho rằng bà
Cao không thể sống thiếu mình.
- Vì muốn níu giữ bước chân ông, tuổi thanh xuân và tới tận bây giờ tôi luôn
gắng sức làm mọi thứ. Tôi là vợ nhưng bao năm nay ông đi đâu, ông làm gì bên
ngoài, tôi nào có can thiệp. Ông được tự do phóng túng, tùy ý chỉ cần nghĩ tới
cái nhà này, tới ba đứa con thế mà ông đã làm những gì ? Tôi không cho phép ông
có vợ hai, vì không muốn người ta chê cười cũng là bảo vệ danh dự cho cả ông và
tôi, thế mà đứa bé sắp chào đời trong bụng Yến Yến, tôi lại chấp nhận cho vào
nhà họ Cao, mục đích của tôi là gì, là gì ? Tôi chẳng được lợi từ nó, cốt là
mong gìn giữ gia đình, ông si mê con nhỏ đó, yêu mến đứa con còn hơn cả Lạc
Trung, Lạc Nhã con tôi, tôi không cấm, vẫn là tôi tạo mọi điều kiện cho ông.
Đó, ông xem có người vợ nào hy sinh như tôi không ? Tôi đã tha thứ cho ông hết,
thế mà ông lại không trong sạch với bà Trịnh, chuyện này từ lâu rồi, thì ra
ngày trẻ ông dùng lời bay bướm để mê muội tôi, vì tham cái gia sản nhà họ Cao.
- Tôi... cho tôi thêm cơ hội lần này đi, tôi sẽ... - Ông Trương toát mồ hôi hột
tay chân run lẩy bẩy, khó khăn tìm lời chống chế.
- Ông sợ thằng con sắp sinh của mình không có suất gì ư? Ông tham tiền đến mù
quáng rồi đấy. Con nhỏ Khả Vy là người của tôi, do tôi lựa chọn. Tôi muốn nó
rời bỏ khỏi Lạc Thiên, còn đứa con riêng của ông thì mặc xác. Ông thử nghĩ xem
nếu Lạc Thiên biết ông lừa nó, bắt ép vợ nó phải mang bầu giả với đứa trẻ là
con ông nó sẽ nghĩ gì về ông ? Đừng tưởng tôi không sống nổi khi thiếu ông ! -
Bà dứt khoát, đặt cốc nước kêu rầm trên bàn. Tháng ngày qua không khi nào bà
không lo sợ mất chồng, mà thực ra có hay không ông ta bà vẫn sống tốt, vẫn nuôi
dậy ba đứa con nên người.
Cánh cửa lớn khép lại, ông Trương quần áo lôi thôi lầm lũi lết những bước dài.
Ông lo sợ, vội đến tìm gặp một người.
*
Lạc Thiên đưa Nhược Lam vào giấc ngủ vất vả. Cô than vãn rất nhiều, cũng dằn
vặt vì lỗi tại mình không ít. Nếu mình không tồn tại, thà rằng cha mẹ nhận nuôi
đứa trẻ nào đó thì gia đình đã không tan nát.
- Cha... cha đừng bỏ con !
Lại một lần nữa cô bật dậy, mồ hôi đầm đìa lạnh toát. Lạc Thiên ở bên, che chở
bằng bờ vai đã mỏi mệt.
- Em bình tĩnh nào, có anh ở đây rồi. Bác Trịnh... là người nuôi dưỡng em...
thôi ! - anh không an ủi qua lời nói vì âm thanh phát ra từ miệng rất thật. Ông
Trịnh thà mất đi đứa trẻ từng thương yêu còn hơn nghe tiếng “Cha” từ miệng đứa
con ngoài dã thú. Anh cũng thế, phải không ?
- Không đâu, em chỉ có duy nhất ông ấy là cha thôi ! Không ai khác, ông còn
thương em mà !!! Nói đi, phải không anh !
- Thương em ? Ông ấy rất thương, nhưng thương thì sao ? Thương rồi sẽ cho em về
nhà hay nén đau mỗi lần em cất giọng gọi ? Hay em muốn tiếp tục bị đòn roi... -
anh lớn giọng.
- Lạc Thiên, anh đừng nói thế, chị Nhược Lam sẽ ổn thôi mà. Đến khi ông Trịnh
nghĩ kĩ sẽ...
- Cô im đi !
Khả Vy im bặt, Lạc Thiên đâu từng nặng lời. Cô không có quyền được nói ? Anh rõ
là quá đáng, muốn để tâm trạng của Nhược Lam tốt hơn phải dùng ngôn từ động
viên. Khả Vy nhìn anh thoáng sợ hãi.
Lạc Thiên đưa tay xoa trán. Anh chỉ muốn đuổi cô ta đi càng xa càng tốt, nhưng
khi không thấy cô ta lòng anh lại cồn cào nhức nhối. Dê con đâu phải món quà
quý báu ông trời bạn tặng, còn là giá trị kết tinh trong cuộc hôn nhân của anh.
Yêu, cưới và sinh con, thứ tự của anh đảo lộn thì có sao, chỉ cần anh và cô ta
hạnh phúc, không phải nhẫn nhịn và che đậy bí mật riêng, bé con được nuôi dưỡng
trong tình cảm chân thành từ mẹ cha. Đừng trách vì sao anh hắt hủi, bởi cô khởi
động gian dối, những lời nói vô tình làm cô đau thì sự thật còn nhấn chìm anh
trong biển lửa.
Chẳng lẽ nhìn thấy Nhược Lam cô ta chưa từng nghĩ về đứa con trong bụng mình,
hay cô ta vẫn cho rằng thằng ngu Lạc Thiên không có mắt. Cô ta hão huyền quá,
ích kỉ và độc ác với chính cả máu mủ. Bắt đứa con gọi người không liên quan là
cha, để nó hưởng iu đãi như đặc quyền chính đáng. Rồi một ngày lớn nó phủ nhận cha
đẻ, thế thì anh hóa ra là người đi cướp tình phụ tử của kẻ khác.
Lạc Thiên chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, một Nhược Lam đau khổ là quá đủ rồi, một
năm, hai năm hay một số năm nữa, anh sợ mình sẽ trở thành kẻ vũ phu với gia
đình mất. Nên...
- Cô ra ngoài tôi có chuyện muốn nói !
Đặt Nhược Lam xuồng giường, áp gối ôm sát gần, anh vuốt mái tóc cô thêm chút
nữa, cứ ngủ đi dẫu khi tỉnh dậy mọi chuyện chẳng thay đổi. Anh đứng dậy lấy một
thứ trong ngăn tủ và đi xuống.
Trên cùng chiếc cầu thang, Khả Vy chầm chậm từng bước. Anh đã đứng sau, nối
theo, một bậc, hai bậc,... đợi chờ cô đặt chân vững chãi, an toàn cho bé con,
anh phấn khích vì khi đó, dê con là của anh. Nhưng sao anh cảm thấy căm ghét
bóng dáng của cô ta đến thế, anh sốt ruột khi cô ta xê dịch mãi mới được một
bậc thang, vì chẳng có dê con nào của anh cả.
Khả Vy do mất ngủ và không hấp thu được chất dinh dưỡng, chóng mặt, vịn lan
can, ngộ nhỡ cô ngã, an