pacman, rainbows, and roller s
Vợ Ơi Là Vợ!

Vợ Ơi Là Vợ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324790

Bình chọn: 9.00/10/479 lượt.

h đã đặt ở đường cong của cô thì phải.

*

Trong bữa cơm tối, Lạc Thiên xoa cằm cười thích thú quên khuấy việc dùng bữa.

Tâm trạng của anh trừ việc hình dung thử khuôn mặt khó coi của Vũ Gia Minh lúc

bế thốc Khả Vy lên thì tương đối ổn.

Khả Vy ăn không mấy ngon lành, rốt cuộc phi vụ hôm nay người bẽ mặt nhất là cô,

đã không « cuốn hút » được chồng lại còn bị kẹt với tên yêu nghiệt Vũ Gia Minh.

Có điều gì khiến Lạc Thiên thi thoảng lại nhìn cô rồi ngoảnh đi, ánh mắt như đã

giải phóng được một cục gỉ hay một cái màng nhện chăng tơ chằng chịt.

- Không ăn thì tôi ăn hết đấy !

- Cáo già cứ thoải mái ! - Anh không mặn mà với bữa cơm cho lắm.

- Sao anh cứ gọi tôi là cáo hoài vậy ?

- Cái đấy thì tự cô biết ! - Lạc Thiên ngồi dựa ghế dang hết cỡ, hai tay giữ

mép bàn, chỉ để chiếc ghế trụ một chân.

Khả Vy chẳng phải tỏ ra không hiểu mà cô không hiểu thật sự, vô duyên vô cớ gọi

cô là cáo, giống con hồ ly tinh trong Tây du kí vậy.

Ngay đến cả Tuấn Kiệt là người ngoài còn đưa ra được câu trả lời thì Lạc Thiên

chẳng mệt suy nghĩ thêm. Khẳng định về vụ việc hôm trước đã rõ : anh không hề

làm gì Cáo. Rõ ràng Vũ Gia Minh đã thay anh thực hiện lời giải, nghe Tuấn Kiệt

thuật lại mà có chút tự hào về vợ, Cáo đã cắn, cấu sất da công tử họ Vũ. Tuy

cảm thấy may mắn vì bỏ lỡ cơ hội thoa kem chống nắng cho Cáo ( Cáo sẽ băm mình

ra nếu có ý đồ thô tục ) nhưng anh vẫn muốn tự mình kiểm chứng hơn là nhờ người

ngoài, tên Vũ Gia Minh đó thật không biết phép tắc, Cáo đã là người của họ Cao

mà coi Cáo vẫn còn tình trạng độc thân. Đàn ông đứng trong hoàn cảnh này đều có

sự khó chịu.

Đáng lẽ ra anh sẽ hỏi Cáo : vì sao cô lại có mặt ở giường tôi, mặc áo tôi và

làm tôi tốn mất bao nhiêu nơron thần kinh quý báu dằn vặt khổ sở ?, do anh ngạo

mạn cho rằng mình quá hấp dẫn và cũng không thích chấp trẻ con, một mặt cũng vì

phản ứng dữ dội của Cáo trước những sự va chạm xúc giác với người khác giới nên

tạm tha. Khả Vy là Cáo và Cáo là Khả Vy, trên mọi phương diện con Cáo này không

hiểm độc mà chỉ xấu tính và dữ dằn thôi, thế nên nếu diễn tả danh từ « Cáo »

bằng giấy viết thì Lạc Thiên sẽ chọn chữ viết hoa. Quay trở về bàn ăn, anh tư

lự nhìn Khả Vy, thăm dò Cáo một tý :

- Hôm nay cô tới đó làm gì ?

- Tới đó ? Tới đâu ? - Khả Vy biết địa điểm được nói tới nhưng lại không tiện

nói ra.

- Chậc, đã thế lại còn mặc đồ biển nữa, cô nên nhớ mình đã có gia đình, không

còn thoải mái ăn mặc nữa đâu ! - Lạc Thiên làm giọng khó tính của bậc gia trưởng.

Ngày hôm nay anh nghĩ về vấn đề cô đã lập gia quá nhiều lần.

Theo suy nghĩ của cô có khi nào Trần Hùng nói với Lạc Thiên cô làm trò hề chỉ

để tạo ấn tượng quyến rũ với anh, chắc không đâu, Trần Hùng đã hứa là kín tiếng

rồi mà.

- Vậy còn anh thì sao ? Anh đến đấy có việc gì ? Anh cũng có vợ rồi mà ăn mặc

thời thượng quá ha ! Không biết cái quần sọc xanh đỏ tím vàng của anh mua ở đâu

nhỉ ? - Khả Vy phản công.

- Tôi… đi giao lưu ! Cái quần đấy mua cùng chỗ với… - Ngay chính Lạc Thiên cũng

không biết được rằng, sâu sa của việc anh có mặt tại nơi giải trí là vì Khả Vy,

còn địa điểm lựa trang phục chính là cùng nơi với đồ hai mảnh của cô, anh là

người trực tiếp lựa cả hai sản phẩm. Cô hỏi gì anh đều tự giác trả lời, chỉ là

khó nói đến nỗi không tiếp tục được thôi. Anh đã mấy lần định vấn Trần Hùng

khuôn mặt của Khả Vy khi thấy anh ôm vai phụ nữ khác thế nào nhưng không thoát

ra suy nghĩ để mở miệng. Tiện đây anh đang bắt sóng tâm trạng cô.

- Thì tôi cũng đi giao lưu ! - Khả Vy vẫn tiếp tục ăn, ngoài mặt thì bình thản

nhưng trong tâm can chỉ muốn thét ra lửa.

- Ai cho cô đi chứ ? - Lạc Thiên tỏ ra trẻ con, để ba chân ghế còn lại chạm

đất, cho chân lên ngồi xổm. Chặn đũa cô bằng đũa mình với món thịt rán.

- Tôi cho tôi quyền ! - Khả Vy lườm anh, kiên quyết gắp bằng được miếng thịt.

- Này ! Cô muốn đi đâu phải được phép của tôi ! Tôi… là chủ cái nhà này ! - Lạc

Thiên lớn tiếng, con Cáo này ngờ nghệch lắm, chỉ mới bị Trần Hùng nói vài lời

đã mặc trang phục mát mẻ rồi, nếu hắn là kẻ lạ mặt thì thật không được. Anh

giật lại miếng thịt bằng tay và cho lên miệng nhai ngon lành.

- Thế tôi muốn đại tiện hay tiểu tiện cũng cần thông bảo nhỉ ? - Khả Vy không

chấp, cô chuyển sang món khác.

- Có, thông báo hết… cô nhớ phải… nhịn cho tới khi hoàn thành việc báo cáo với

tôi rồi mới được giải quyết ! - Lạc Thiên chặn mọi đường ăn của cô, anh nhanh

nhẹn cướp trắng trợn miếng ăn của người khác và nở một nụ cười rất duyên khi cô

có ý định tức giận.

Hic hic, Khả Vy không đỡ nổi câu nói này của Lạc Thiên, cô nhìn anh cười đểu mà

gắng nhẫn nhịn.

- Hắt xì !!!!

- Cô không cho tôi ăn cơm nữa à ? - Lạc Thiên không kịp trở tay, vi khuẩn đã

bay phấp phới trong không trung. Chỉ tại Khả Vy đột ngột hắt xì không báo trước

và không kịp quay mặt đi.

Người ta vẫn luôn nói, hắt xì một cái là có kẻ nói xấu.

Tại một nơi gần đó...

- Đen đủi, hôm nay mồng một bị trát bùn bởi một con quỷ cái, đen hết chỗ nói !

Vũ Gia Minh được đàn em dẫn đến « xào huyệt » hương khói làm lễ giải xui. Đối