XtGem Forum catalog
Vợ Ơi Là Vợ!

Vợ Ơi Là Vợ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325034

Bình chọn: 7.5.00/10/503 lượt.

rồi nên mấy bà trẻ kia tiếc lắm, giờ đâm ra tăm tia Trần Hùng bên

phòng quy hoạch ! Không biết bao giờ tôi mới có bồ để nắm tay đây !

Anh chàng đứng tuổi nhất ở đây cũng vẫn chưa vượt qua đầu hai, ngán ngẩm thở

dài, than vãn với giám đốc. Lạc Thiên cười xuề xòa, đàn ông trẻ tuổi chỉ cần có

bạn gái, đâu thích bó buộc cuộc sống, anh cũng lấy làm lạ vì cái tính bốc đồng

của mình. Kể mà khi ấy gạt đi việc chứng tỏ mình hạnh phúc hơn người ta, anh đã

chẳng thiết tới con Cáo, nhưng đổi lại từ ngày ra ở riêng, anh không còn bị gò

bó và chăm sóc tỉ mỉ nữa, trái lại anh bị “bỏ rơi” trước cuộc sống sinh tồn với

cô ta. Nấu ăn không ngon, thái độ không tích cực, không biết đánh giá sức hấp

dẫn của người khác, kém nhu mì, vụng về, lười nhác, ngoài ra còn không trung

thực ngay cả trong đêm đầu tiên, vân vân và vân vân...

Đứng nói chuyện tào lao một hồi, Lạc Thiên luôn tìm cách thoái thác những câu

hỏi mang tính sờ lần sờ mò, đi vào chuyện đời tư.

Lạc Nhã làm việc ở tầng trên không thể quên ghé qua nói đôi lời tới ông anh, cô

duyên dáng nâng gót ngọc qua hành lang khiến các con mắt rời tròng. Cô vào văn

phòng mà không gõ cửa.

- Anh Thiên, từ hồi nào mới được gặp anh nhé !!! Chúc mừng anh quay trở lại !

- Có gì đâu, em cứ như anh đã đi lâu lắm rồi !

Lạc Thiên đã quen với việc ra vào tự do của cô, anh thu chân và ngồi nghiêm túc

hơn, cũng cần ra dáng đàn ông có vợ.

- Thì không đúng sao, anh ru rú ở nhà hoài, tình hình phải có một buổi ra mắt

chị dâu trước công ty anh ạ ! Còn nữa, cuối tuần này đại gia đình chính thức

sát nhập cháu dâu đấy nhé !

- Huh ?

- Chị dâu chưa nói với anh sao, hôm qua mẹ bảo chị ấy đến nhà chuẩn bị trước

cho buổi ra mắt toàn thể. - Lạc Nhã cầm quyển tạp chí cũ mèm trên giá lật đọc,

thi thoảng liếc nhìn anh mình với đôi mắt tinh ranh.

Lạc Thiên đã trách lầm, thì ra chiều hôm qua con Cáo mệt mỏi là vì chuyện này,

thế mà anh lại nghĩ cô ta đi giao du với tên Gia Minh đáng ghét. Cô ta hẳn phải

học thuộc nhiều nội quy, phép tắc lắm, ấy thế lại không nói với anh nửa lời.

Sáng nay ngoan ngoãn như vầy, e rằng quản gia lại giao huấn nặng nề, ngốc thế

không biết, tưởng chịu đựng là hay ho à.

- Ấy, anh mà cũng ăn kẹo ? - Lạc Nhã thấy trên bàn làm việc có mấy chiếc kẹo,

cô cố tình ra hiệu cho anh biết mình che miệng tủm tỉm.

- À, của Khả Vy, anh ăn thử thôi ! Nếu thích thì lấy mà ăn! - chẳng lẽ trong

mắt phụ nữ, đàn ông ăn kẹo là chuyện lạ.

- Ây da, chính là em cho chị ấy, kẹo này ngon và rất đặc biệt, rất đặc biệt đấy

anh ạ !

- Đặc biệt gì ? - Lạc Thiên hướng mắt lên dò xét, cô em này đang nghĩ linh tinh

đây mà.

- Nó làm từ me !

- Thì sao? - Anh tỏ ra không theo kịp chủ đề cuộc nói chuyện.

- Me thì chua chứ sao !

- Thì chua ?

- Ha ha, thôi em không nói nữa, em về làm việc đây. Cái này rồi từ từ anh hiểu.

- Lạc Nhã, em đừng suy diễn, anh cũng thích ăn đồ chua đấy thôi ! Mọi người

cũng đều thích vắt chanh vào phở ! Hừ !!!

Lạc Nhã đã bước ra khỏi mà giọng thanh minh vẫn còn tiếp tục. Cô dùng đôi mắt

đáp lời những dấu hỏi chấm hiện ra trước đám nhân viên, họ không hiểu được ý

nghĩa câu nói không đầu đuôi vọng tới, nhưng anh trai cô mà không đoán ra thì

chẳng phải mang tên Lạc Thiên.

Khi còn một mình trong phòng, anh vùi đầu chúc xuống, buông lỏng cà vạt, toan

định tháo ra nhưng cách đây chừng một tiếng, chính con Cáo đã gắng mình đan vào

trước sự khiêu khích của anh. Cô ta ngay cả có mấy bước đơn giản cũng chẳng

biết, suýt thì thắt thành cổ chó nên giữ thành quả cho cô ta đỡ phiền.

Công việc sau khi bàn giao lại, Lạc Thiên xem xét các điều khoản trong bản hợp

đồng với nhà họ Vũ, thư kí đã cẩn thận tra cứu trước rồi nên anh kí một vài chữ

là được.

Điện thoại hiện lên hàng chữ “Cao gia”, không phải cuộc gọi đến mà là tin nhắn

mới.

- Tại sao cô lại muốn… cam ? - Đọc tin nhắn của vợ, anh chủ động gọi lại cho rõ

ràng. Anh không nói động từ chính trong câu, Khả Vy nhắn khi nào anh về mua cho

cô, còn cô thì muốn ăn chúng.

- Vì… cửa khóa, tôi không ra ngoài được !

- Tại sao cứ phải là cam ?

- Vì tôi… bị nóng !

- Tại sao lại bị nóng ? - Lạc Thiên cho rằng Khả Vi vòng vo, biết thế này anh

đã không khóa cổng để cô ta ra ngoài. Sự việc có dấu hiệu bất thường và nằm

ngoài dự đoán của anh.

- Tôi biết làm sao được ! Anh không thích mua thì thôi ! - Tút tút tút !

Lạc Thiên chưa kịp nói gì tín hiệu đã ngắt, dẫu cho cách nói của anh không lịch

sự nhưng chất lượng giọng điệu bên đầu dây kia luôn xác định đầy đủ thành phần

câu dù có phần ấp úng và tóm gọn, anh không biết nên hiểu từ « nóng » theo cách

nào nữa.

*

- Đồ chết trôi ! - Khả Vy chạm phím tắt, cô không nói về Lạc Thiên mà ám chỉ

Triệu Đông Kỳ. - Tại sao cái gì anh ta cũng nghĩ ra được cơ chứ ! - ngoài việc

thở dài cô chẳng làm được gì hơn. Cô nhìn xuống thân mình, vỗ mạnh không thương

tiếc. Nếu như xung quanh có một ekip làm việc với chiếc máy quay chuyên dụng

thì cô đã không đến nỗi ngượng ngùng trước Lạc Thiên, bởi cô còn cảm nhận được

mình đang trải nghiệm một thời tuổi trẻ của nhân vật chuyển