
n
Trầm Nhã chào hỏi. Nàng nói: "Vân... Vân công tử, ta nghe nói ngươi muốn
mua loại rượu này?"
Vân Trầm Nhã trầm mặc một lát, lại hỏi: "Vì sao
ngươi làm nghề ủ rượu kiếm sống?"
Câu hỏi này hoàn toàn lạc đề. Mấy người xung quanh
nghe xong đều ngẩn cả người. Bạch Quý đang uống trà bị sặc, ho khan hai tiếng,
vội vàng nói thêm: "Ý của thiếu gia nhà ta là, cô nương ngươi tuổi còn
trẻ, sao phải bôn ba kiếm sống vất vả như thế này?"
Thư tiểu Đường nghĩ nghĩ, thành thật trả lời:
"Nhà ta mở một căn khách điếm nhỏ, từ trước đến nay cũng có kinh doanh
rượu. Cha ta lớn tuổi, mấy năm nay đi lại khó khăn, nên ta ra buôn bán thay
ông."
Đầu kia, Tào Thăng vừa cười vừa nói tiếp: "Tiểu
chưởng quỹ thật khiêm tốn. Vân công tử, ngài đừng coi thường nàng nha. Từ lúc
tiểu chưởng quỹ tiếp thu việc kinh doanh rượu này, không những nàng thu xếp gọn
gàng ngăn nắp, mà danh tiếng còn vô cùng tốt nữa. Thu nhập tốt hơn rất nhiều so
với mấy năm trước, đúng không?"
Thư tiểu Đường lúng túng nói: "Không, không giỏi
như thế đâu."
Vân vĩ lang nghe nói nàng thu xếp việc kinh doanh rất
giỏi, khóe môi nở một nụ cười. Nhưng nghĩ ngợi một lúc, nụ cười kia lại biến
mất.
Hắn nhăn mày nói: "Cô nương mà xuất đầu lộ diện
nhiều cũng không tốt. Thật ra chỉ cần mướn vài gã sai vặt chạy việc là được
rồi, ngươi không cần tự ra mặt làm. Việc có lớn có nhỏ, không thể lúc nào cũng
hoàn hảo cả, cuối cùng người mệt cũng chỉ là chính mình thôi."
Nói vừa dứt lời, mọi người ai nấy lại vô cùng sửng
sốt. Tư Không Hạnh xoa xoa thái dương, Bạch Quý lại lập tức giải thích thêm:
"Thiếu gia nhà ta cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội là quá thiện tâm đi! Đối
đãi với người ta quá chân thành quá tốt a!"
Thư Đường nghe xong, liền gật đầu nói: "Ừ, Vân
công tử thật là một người tốt."
Vân Trầm Nhã sửng sốt, giật mình nhớ lại trước đây
nàng gọi hắn là Vân quan nhân, còn nói với hắn, Vân quan nhân thật là người
tốt. Ngực phập phồng lên xuống, hắn trầm mặc một hồi lâu không nói nên lời.
Thư Đường lại đưa vò rượu trong tay ra phía trước,
nói: "Hôm nay ta mang theo một vò rượu đến đây, để Vân công tử các người
nếm thử trước. Nếu, nếu các ngươi thấy ngon, ta..."
Nàng còn chưa dứt lời, Tào Thăng bên cạnh liền bổ sung
nói tiếp: "Vân công tử đừng để bụng, tiểu chưởng quỹ lần đầu tiên buôn bán
với người lạ nên không lưu loát, nhưng tâm nàng rất tốt."
Thư Đường vội vàng gật đầu.
Vân vĩ lang trong lòng bách vị tạp trần, nhận lấy vò
rượu, trong nháy mắt như nhớ lại mùa hè năm nọ, hắn nhận lấy quả đào mà một vị
cô nương đã dùng đồng tiền của nàng mua cho hắn. Hắn nháy mắt ra hiệu, Tư Không
Hạnh đứng lên, lấy ra một thỏi bạc đưa cho Thư Đường: "Thư cô nương ủ rượu
cũng không dễ dàng gì, bọn ta sao có thể nhận suông rượu của cô nương
được."
Thư Đường lại vội vàng lắc đầu, nói: "Vì các
ngươi muốn kinh doanh loại rượu này nên ta tặng các ngươi nếm thử một vò
trước." Ngừng một chút, nàng lại nói "Hai vò cũng được."
"Nhận lấy đi." Vân Trầm Nhã đột nhiên nhẹ
giọng nói "Buôn bán là phải có đi có lại, sau này mới hợp tác tốt
được."
Thư Đường vừa nghe liền sửng sốt, không biết tại sao,
cảm thấy giọng điệu này thật quen thuộc. Nàng trầm mặc một hồi, nhận lấy thỏi
bạc, lại lấy vài thỏi bạc vụn bên hông ra, đếm một hồi rồi thối lại cho Vân
Trầm Nhã. Nàng vui tươi hớn hở cười nói: "Cũng được, nhưng thỏi bạc này
nhiều quá, ta chiết khấu cho ngươi."
Người lạ đến Kinh Hoa thành mở cửa hiệu buôn rượu, chỉ
riêng việc tìm mặt bằng địa điểm thôi cũng phải đi quan hệ xã giao cả tháng
trời mới xong. Nhưng đoàn người Vân vĩ lang, ai nấy đều là nhân tài tinh hoa,
chỉ chưa đến mười ngày đã lo liệu xong tất cả mọi việc vặt vãnh đó. Mấy ngày
sau, Bạch Quý lại theo sói đến mấy con phố nhỏ, lấy giá cao làm mồi nhử thuyết
phục dân chúng ủ rượu bán cho bọn hắn để bọn hắn mua đi bán lại.
Làm như vậy là vì Vân vĩ lang cho rằng mua bán rượu
tuy chỉ để ngụy trang, nhưng nếu đã làm ăn thì cũng phải ra vẻ một thương nhân
chính cống, là phải mưu toan vì lợi lộc, thấy tiền là sáng mắt. Rượu Trầm Đường
mặc dù thơm ngon tuyệt vời, nhưng giá thành vốn liếng khá cao, ban đầu buôn bán
rất khó thu lợi. Nhưng dân thường con nhà nghèo ủ rượu khác hẳn, nhiều chủng
loại, nguyên liệu phí tổn thấp, hương vị thuần, thu mua vào rồi đổi lại bằng
danh hiệu riêng của cửa hiệu, đội giá cao lên, có thể kiếm chác nhiều hơn.
Vì bận những việc như thế, đảo mắt một cái đã hơn mười
ngày trôi qua. Khí hậu miền Nam ấm lên rất nhanh. Hôm nay mười sáu tháng Ba,
sắc xuân đã sớm tưng bừng, Thư Đường toàn thân một bộ xiêm y màu xanh nhạt đang
ngồi xổm dưới giàn nho đếm từng vò rượu.
Đếm xong, nàng ôm lấy một vò rượu nhỏ, vừa quay người
lại đã thấy Nguyễn Phượng đang đứng sau lưng.
Điệu bộ Nguyễn Phượng như đã đứng đó đợi nàng từ lâu
lắm rồi. Hắn thấy Thư Đường thu dọn xong xuôi, đeo một chiếc túi bằng vải bố
nhỏ lên vai, biết là nàng muốn ra ngoài. Nguyễn Phượng cười nói: "Trước
giờ bận việc quá, hôm nay mới rảnh đến thăm muội. Không ngờ lại không đúng lúc,
muội lại đang muốn đi ra ng