
hình
hôm nay xem ra...?"
Bạch Quý đang cao hứng, không để ý thanh âm kia là của
ai, nghe hỏi như vậy, lão hứng chí bừng bừng tiếp tục: "Theo tình hình hôm
nay xem ra là Đại công tử yêu thích miếng mồi như thế này a."
Thanh âm kia lại hỏi tiếp: "Miếng mồi như thế
nào?"
Bạch Quý "chậc chậc" hai tiếng: "Cô
nương bán rượu kia vừa mới đến, ngươi xem đi, điệu bộ của hắn giống y hệt như
là đã đánh mất linh hồn nhỏ bé. Nói một cách dễ nghe, hắn yêu thích cái loại phù
dung mọc từ nước trong này, vẻ đẹp tự nhiên mà không trang điểm chải chuốt. Nói
một cách khó nghe, đó là một cô nãi nãi dáng vẻ quê mùa chốn chợ búa dân gian
a. Hèn chi từ trước đến nay công tử nhìn ai cũng không lọt mắt. Thì ra là vậy,
cô nương trong cung, đẹp thì đẹp thật, nhưng đều quá trau chuốt..."
Sự thật chứng minh, nói xấu sau lưng sói là không khôn
ngoan; nói xấu trước mặt sói là ngu xuẩn; còn nói xấu trước mặt sói mà tưởng
rằng hắn không nghe thấy, vậy quả thật là...
Lời vừa thốt ra, trên bàn ai nấy đều im lặng. Một lát
sau, Tư Đồ Tuyết cúi đầu xuống châm trà, Tư Không Hạnh ho khan hai tiếng, nhắm
mắt lại trầm tư mặc tưởng. Bạch Quý chợt thấy sống lưng nổi da gà, lão chậm rãi
quay đầu lại, đối diện với cặp mắt tựa tiếu phi tiếu của Vân Trầm Nhã.
Bạch Quý kinh hãi, nói mãi không ra lời, lắp bắp:
"Đại, Đại công tử... Ngài hoàn hồn rồi hả?"
Vân Trầm Nhã xòe quạt ra, phe phẩy vài cái rồi trực
tiếp đập cái “chát” lên bàn, thản nhiên nói: "Ta thật không ngờ ngươi đi
chuyến này, chỉ toàn hao tốn tâm tư vô ba cái chuyện như vậy?"
Nghe đồn, già trẻ lớn bé trong Hoàng thành Anh Triêu
quốc đều biết, Đại hoàng tử Anh Triêu quốc là người nham hiểm có tiếng. Không
giận thì thôi, một khi tức giận, hồ nước cách xa ngoài năm dặm cũng phải đóng
băng.
Bạch Quý cả kinh run lên, thiếu điều quỳ mọp xuống dập
đầu.
Lúc này, vẫn là Tư Không Hạnh đang tĩnh tọa bên cạnh
giải vây cho lão: "Cô nương mới vừa rồi kia tên gọi Thư Đường, là... là
người mà Đại công tử từng quen biết trước đây ở Nam Tuấn quốc."
Nghe xong lời này, Bạch Quý và Tư Đồ Tuyết đều vô cùng
sửng sốt.
Tư Không Hạnh nhìn vào mắt Vân Trầm Nhã, lại thêm một
câu: "Cô nương trong dân gian tất nhiên là không thể so sánh với tiểu thư
cẩm y ngọc thực con nhà quan lại, nhưng không phải vì dáng vẻ quê mùa. Thuộc hạ
nghĩ, tiểu Đường cô nương mới vừa rồi, khụ...khụ..., cũng không tệ."
"Đúng vậy, không tệ...." Vẻ mặt Tư Đồ Tuyết
vẫn không có biểu tình gì, nói tiếp: "Áo trắng váy đỏ, trang nhã khéo léo,
nhưng có chút khả nghi..." Nàng nói xong, lại nhìn về phía Vân Trầm Nhã,
chờ hắn lên tiếng.
Vân vĩ lang trầm mặc một hồi, bưng chén rượu lên nói:
"Ừ, là vì vò rượu trong tay nàng."
Vò rượu trong tay nàng, trên mặt dán một mảnh giấy
hồng hình tứ giác, chính giữa mảnh giấy hồng có một chữ "Đường", là
rượu Trầm Đường.
Tư Đồ Tuyết gật đầu: "Không chỉ thế, mới vừa rồi
thuộc hạ còn nghe Tào Thăng gọi nàng là tiểu chưởng quỹ. Như thế, người ủ rượu
Trầm Đường chính là nàng."
Vân Trầm Nhã trầm ngâm, quay đầu nhìn về phía Tư Không
Hạnh và Bạch Quý: "Các ngươi thấy sao?"
Bạch Quý nói: "Nếu Đại công tử và Thư Đường cô
nương có quen biết, chi bằng..."
"Không được." Không đợi lão nói hết, Vân
Trầm Nhã cắt ngang một cách trảm đinh tiệt thiết. Hắn rũ mắt xuống, trầm mặc
một hồi rồi nói: "Không thể dùng gương mặt thật để gặp lại."
Tư Đồ Tuyết hỏi: "Vì sao?"
Vân vĩ lang thần sắc khó lường. Tư Không Hạnh nghĩ
nghĩ rồi giải thích: "Nếu đả thảo kinh xà, chẳng lẽ không sợ bị thất bại
trong gang tấc?"
"Nhưng mà..." Tư Đồ Tuyết còn muốn nói gì
đó, lại bị Vân vĩ lang chặn ngang.
Vân Trầm Nhã nói: "Nếu lúc này tùy tiện dùng
gương mặt thật hành động, những bước đi sau này sẽ khó khăn hơn."
Bốn người trên bàn lại lâm vào trầm mặc. Qua một lát
sau, Tư Đồ Tuyết nói: "Vậy cứ theo ý của Đại công tử, bốn người chúng ta
dùng tên giả, lấy cớ muốn buôn bán rượu để tiếp cận Thư Đường trước, hành động
từng bước một. Đại công tử thấy thế nào?"
Thật ra cũng chỉ có biện pháp này. Vân Trầm Nhã nghe
xong, bàn tay bưng chén rượu không khỏi khẽ run, rượu tràn ra ngoài hai giọt.
Hắn ngẩn người, hơn nửa ngày mới đáp: "Được."
Không bao lâu sau, Thư Đường và Tào Thăng xuống lầu.
Nàng vẫn ôm vò rượu trong tay. Tào Thăng giơ tay lên chỉ chỉ, ánh mắt của nàng
dõi theo nhìn về phía bàn của Vân vĩ lang. Tào Thăng là người trung gian, đợi
đến gần, liền nhiệt tình giới thiệu hai người với nhau. Nói Vân Diệp Vân đại
thiếu gia, là thương nhân đến từ Anh Triêu quốc, chuyên mua bán rượu, nay muốn
đầu cơ trục lợi chút rượu Trầm Đường.
Nói xong, Tào Thăng lại nói với Vân vĩ lang: "Vân
công tử, ta cũng là người buôn bán, ta biết phàm là thương nhân, chỉ mưu cầu
một chữ lợi mà thôi. Nhưng cho dù ngài có chê ta lải nhải, ta cũng phải nói
thêm một câu. Tiểu chưởng quỹ này là một người rất thành thật. Ngài có buôn bán
với nàng, mong rằng chiếu cố nàng hơn một chút."
Vân Trầm Nhã nghe xong, gật gật đầu, ánh mắt không
khỏi dừng trên người Thư Đường.
Thư Đường ôm rượu, cung kính khom người về phía Vâ