Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vô Sắc Công Tử

Vô Sắc Công Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326580

Bình chọn: 9.5.00/10/658 lượt.

oài."

Thư Đường thấy Nguyễn Phượng, trong lòng vui vẻ. Nàng

đặt mấy vò rượu nhỏ lên chiếc bàn đá bên cạnh, lấy mấy tấm ngân phiếu trong

chiếc túi bằng vải bố ra: "Nguyễn Phượng ca, đây là tiền kết sổ hai tháng

vừa rồi, ta gửi trả cho Tứ thúc và tiểu Côn bọn họ. Ca giúp ta chuyển cho bọn

họ nhé, được không?"

Tứ thúc, tiểu Côn là những người Nguyễn Phượng thuê ủ

rượu giúp Thư Đường.

Nguyễn Phượng liếc mắt nhìn bí phương ủ rượu, nhăn mày

lại nói: "Đã nói mấy lần rồi, bán rượu được bao nhiêu bạc, muội cứ giữ lại

đi. Còn bọn Tứ thúc đã có ta trợ cấp rồi."

Thư Đường nghiêm trang lắc lắc đầu: "Như vậy

không được. Nguyên liệu ủ rượu là do Nguyễn Phượng ca tìm giúp ta. Tào đại ca

mua rượu, cũng do ca giới thiệu cho ta. Ngay cả công ủ rượu, cũng do Tứ thúc

bọn họ giúp ta làm hết. Ta cùng lắm là chỉ chạy tới chạy lui giao rượu, không

nên cầm hết toàn bộ ngân lượng kiếm được."

Nguyễn Phượng biết là cãi không lại Thư Đường, đành

phải cầm lấy mấy tờ ngân phiếu. Ánh mắt hắn lại đảo qua trên người nàng, nói:

"Mới vừa rồi ta tới, không thấy hai con chó ngao đâu, còn hai con la nhỏ

thì đứng cạnh cửa, bộ muội tính đi đâu hay sao?"

Thư Đường đang khom người ôm vò rượu vào lòng, nghe

hắn nói mà trong lòng vui vẻ. Vừa đi cùng Nguyễn Phượng ra phòng ngoài vừa nói:

"Hôm nay cha ta đến miếu dâng hương, Măng Tây Cải Trắng đi theo rồi.

Nguyễn Phượng ca, hôm bữa ta có một khách hàng mới, có một vị công tử muốn mua

rượu Trầm Đường, hôm nay ta đi ký kết giao dịch với hắn."

Nói xong, hai người đã ra khỏi khách điếm Thư gia. Thư

Đường đóng cửa khách điếm lại, đặt vò rượu cẩn thận lên xe. Nàng cầm chiếc roi

ngựa nhỏ, nói với Nguyễn Phượng: "Nguyễn Phượng ca muốn về Vương phủ sao,

ta thuận đường đưa ca một đoạn."

Thân phận Nguyễn Phượng hôm nay đâu còn như xưa. Hai

năm trước, sau khi Tam đại thế gia Phương Đường Thu tan rã, Lục Vương gia, tức

là cha ruột của Nguyễn Phượng, lấy danh nghĩa "nghĩa tử" mà rước hắn

trở về Vương phủ. Trong vụ khiến cho Tam đại gia tộc tan rã, không thể không kể

đến công lao của Nguyễn Phượng, từ đó về sau, quốc vương của Nam Tuấn quốc liền

phong cho Nguyễn Phượng làm Tiểu vương gia.

Chiếc xe lừa này của Thư Đường là nàng bỏ tiền mua để

chạy tới chạy lui buôn bán. Mặc dù xe lừa không quá nhỏ, nhưng hình dáng trong

ngoài gì cũng không thể xứng với thân phận vàng rực chói lóa của một tiểu vương

gia như Nguyễn Phượng.

Thế nhưng Nguyễn Phượng không hề ngại, cười đáp một

tiếng "Được", cuốn vạt áo lên ngồi vào bên cạnh Thư Đường.

Tiếng roi vang lên thanh thúy, hai con la nhỏ lập tức

lộp cộp lộp cộp lao đi. Con phố dài sầm uất đầy sắc xuân khiến Thư Đường hứng

thú hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây. Nguyễn Phượng lại bận suy nghĩ về chuyện

kinh doanh.

Không ngờ loại rượu Trầm Đường làm từ lúa mì Thanh

Khoa phía Bắc giá thành cao như vậy cũng có người muốn mua đi bán lại.

Nguyễn Phượng nhăn mày lại hỏi: "A Đường, mới vừa

rồi muội nói có khách hàng mới muốn mua rượu, đó là ai vậy?"

Động tác trong tay Thư Đường ngưng lại một chút, qua

một lát sau, nàng đáp: "Là một... một vị công tử họ Vân. Hắn tên là Vân

Diệp, là người vừa mới đến Kinh Hoa thành."

"Họ Vân?" Hàng lông mày của Nguyễn Phượng

càng nhăn hơn. Suy nghĩ một hồi, hắn nói với Thư Đường: "A Đường, đơn hàng

này có ký hay chưa cũng không cần thực hiện nữa. Chi bằng hôm nay muội từ chối

hắn đi. Sau này nếu muốn bán thêm rượu, ta sẽ thương lượng lại với Tào

Thăng."

Thư Đường nghe xong giật cả mình. Nàng quay đầu lại

nhìn Nguyễn Phượng một hồi, rồi quay mặt sang chỗ khác nhìn con la. "Không

được, ta không thể cứ dựa dẫm vào sự giúp đỡ của Nguyễn Phượng ca. Ta phải cố

gắng bán rượu. Về sau có thêm bạc cũng tốt, ... Ta sẽ dẫn cha đi du ngoạn xung

quanh, xem chỗ này chỗ kia một chút để mở mang kiến thức."

"Nhưng muội chỉ là một cô nương..."

"Vân công tử kia rất tốt." Thư Đường nói

"Lúc Tào đại ca nói với hắn đây là lần đầu ta buôn bán với người lạ, hắn

liền nói, sau này hắn thu mua rượu Trầm Đường, dù có bán được hay không hắn

cũng sẽ ứng bạc trả trước cho ta."

Nói đến đây thì xe đã đến chỗ rẽ vào cổng Lương vương

phủ, Nguyễn Phượng xuống xe, suy nghĩ một hồi rồi dặn dò nàng: "Nếu đã

vậy, muội muốn thực hiện chuyến giao dịch này thì cứ làm. Nhưng lúc ký hợp đồng

phải cẩn thận, không nên quá dễ dãi bán rẻ, phải chờ đối phương ra giá

trước."

Thư tiểu Đường gật gật đầu.

Nguyễn Phượng lại trầm ngâm một hồi rồi nói tiếp:

"Nếu bàn chuyện làm ăn, vì là chuyện của chính mình nên có người đi theo

không tiện."

Thư tiểu Đường lại gật gật đầu.

Nguyễn Phượng còn muốn nói gì đó tiếp, nhưng Thư Đường

đã nhanh hơn một bước, cắt ngang nói: "Nguyễn Phượng ca, ca yên tâm đi. Ta

đi Vọng Quy lâu bàn bạc chuyện làm ăn với Vân công tử, có Tào đại ca ở đó, nếu

gặp chuyện khó xử, ta sẽ tìm hắn nhờ giúp mà."

Nguyễn Phượng nghe xong mới yên tâm được một chút. Thư

Đường vừa vỗ con la rời khỏi, Nguyễn Phượng lại ở phía sau nhắn thêm:

"Hiện giờ ta đang có chút việc trong người, đợi xong xuôi rồi, ta sẽ đến

Vọng Quy lâu xem sa