
hổ cũng chỉ là chính bản thân ngươi thôi."
Vân Trầm Nhã rũ mắt xuống không nói gì.
"Sau khi ngươi đi rồi, Hồng Nữu đã khổ sở rất
lâu. Mùa hè năm sau, nàng dốc hết túi tiền ra mua đào, mua rất nhiều quả đào
về, không biết là cho ai ăn."
"Sau đó có một đêm, nàng tới hỏi ta, có phải
ngươi ghét bỏ nàng hay không. Nếu ngươi ghét bỏ nàng, nàng cũng không dám hy
vọng xa vời là được gả cho ngươi, chỉ thầm muốn ở lại bên cạnh ngươi, làm nha
hoàn cho ngươi cũng được. Từ khi Hồng Nữu được sinh ra đời cho đến nay, chưa
từng buông xuôi như vậy bao giờ, lúc đó ta đã buộc nàng không được nhớ đến
ngươi nữa."
"Ta biết cũng không phải ngươi ghét bỏ nàng. Hồng
Nữu mặc dù đơn thuần, nhưng cũng không ngốc, vì lúc trước ngươi thật tâm đối xử
tốt với nàng, cho nên nàng mới có thể nhớ ngươi như vậy. Mặc dù ta không biết
thân phận của ngươi là gì, nhưng nếu ngươi đã bỏ nàng mà đi, như vậy ngươi cũng
biết là ngươi và nàng không thể có kết quả, ngươi không thể trốn tránh trách
nhiệm mà phải đối mặt."
"Ngươi không muốn hứa hẹn vì không biết mình có
thực hiện nổi lời hứa hẹn đó hay không, cũng không muốn làm tổn thương nàng một
lần nữa. Thà chọn cách không nhận lại nàng, không xa không gần dõi mắt nhìn
theo nàng, cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ năm xưa."
Thư Tam Dịch đã từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh một
ngày nào đó gặp lại Vân Trầm Nhã, lão nhất định phải mắng hắn xối xả như tưới
máu chó lên đầu, nhất định phải trảm đinh tiệt thiết đường đường chính chính gả
tiểu Đường nhà lão cho người khác, nhất định phải khiến hắn hối hận buồn phiền
đến chết.
Nhưng giờ khắc này, khi con người như ngọc như họa lại
đứng trước mặt Thư Tam Dịch, bao nhiêu tức giận ngày xưa đột nhiên tan thành
mây khói.
Một người kiêu ngạo như vậy, cao cao tại thượng như
vậy, lại không có cách lựa chọn nào khác, chỉ đành tự kềm chế bản thân mình,
cẩn thận dõi mắt nhìn theo nữ nhi của lão từ một khoảng cách không xa không
gần.
Hắn lúc thì là một con sói giả dối, lúc thì là một Đại
hoàng tử cao cao tại thượng, nhưng điệu bộ lúc này của hắn, ngay cả một câu hỏi
vì sao nàng không đeo cây trâm Hải Đường hắn tặng cũng không dám hỏi, cùng lắm
cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi.
Thư Tam Dịch cũng quay đầu lại nhìn đóa Hải Đường
ngoài phòng, hạt mưa rơi xuống nhè nhẹ khiến từng cánh hoa lay động.
"Mấy cây Hải Đường kia là do Tiểu vương gia tặng.
Mẫu thân Hồng Nữu rất thích hoa Hải Đường, bản thân Hồng Nữu cũng thích."
"Nguyễn Phượng..." đột nhiên Vân Trầm Nhã
cười rộ lên, có chút tự giễu "thật sự đối với nàng không tệ..."
"Phải, cũng không tệ..." Thư Tam Dịch nói,
ngừng một lát, lão như hạ quyết tâm "Tiểu vương gia cũng chưa thành hôn.
Nếu ngươi đã không thể chung sống với Hồng Nữu, mà tuổi của Hồng Nữu cũng không
còn nhỏ nữa, ta tính vài ngày sau sẽ đề thân với Tiểu vương gia."
Vân Trầm Nhã như nghẹn thở, đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Nhưng mà... Nguyễn Phượng và tiểu Đường..."
"Không phải." Thư Tam Dịch nói, "Bọn họ
không phải là huynh muội ruột."
Mưa rất nhẹ hạt, rơi xuống đất không gây ra tiếng động
nào, rất giống như mưa bụi Giang Nam.
Thư Đường đưa Vân Trầm Nhã ra tận cửa, vốn chỉ đến
đây, nhưng Vân vĩ lang nói sau khi uống chút rượu người ấm hẳn lên, nên muốn
vừa đi vừa đợi mưa tạnh, xem như có chút phong vị riêng.
Hai người lại đi thêm một đoạn đường, mưa nhỏ hạt dần,
như có như không. Vân Trầm Nhã đang tính từ biệt Thư Đường, chợt nghe một tràng
tiếng lách cách lén lút vang lên từ phía sau. Thân hình hắn cứng đờ, ngừng bước
chân quay lại nhìn, nhưng thanh âm kia lại tiêu tan đi mất.
Dường như Thư Đường cũng chú ý đến thanh âm kia. Quay
đầu nhìn lại, đã thấy cách con hẻm không xa là hai con chó ngao đang sợ hãi
ngước đầu nhìn theo hai người bọn họ, điệu bộ chần chừ như muốn tiến lên mà lại
không dám. Thấy Vân Trầm Nhã dừng mắt nhìn bọn chúng, Măng Tây Cải Trắng liền
khẽ khàng sủa lên hai tiếng.
Vân vĩ lang sửng sốt không nói câu nào. Măng Tây Cải
Trắng thấy hắn không ngăn cản, liền vui vẻ chạy chậm chậm đến, cọ tới cọ lui
bên chân hắn, rồi lại đến bên chân Thư Đường cọ tiếp. Nay bọn chúng không còn
hình dáng nho nhỏ xinh xinh như trước kia nữa, lại bày ra điệu bộ ngây thơ nịnh
nọt thế này trông thật ngớ ngẩn.
Vừa rồi Vân Trầm Nhã tâm tình không tốt, lúc này nhìn
thấy Măng Tây Cải Trắng, trên mặt hiện lên chút tươi cười. Hắn ngồi xuống,
không nặng không nhẹ vỗ lên đầu bọn chúng, không biết phải làm sao.
Sói hỏi: "Hai con chó ngao này giống rất quý,
hiếm khi gặp được ở Nam Tuấn quốc, không biết tiểu Đường cô nương làm sao có
được?"
Thư Đường ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, thấy Măng Tây
Cải Trắng thân thiết với Vân Diệp như vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ. Hai
con chó ngao này, ngoại trừ nàng, Vân Trầm Nhã, và tiểu thế tử Đỗ Tu, bọn chúng
chưa bao giờ thân thiện với những người khác.
Thư Đường nói: "Lúc đầu Măng Tây Cải Trắng là do
Vân quan nhân nuôi, hai năm trước, bọn chúng chỉ lớn chừng này thôi."
Nói xong, nàng khoa chân múa tay mô tả, suy nghĩ một
hồi nói tiếp: "Vân quan nh