
àn kia rất cẩn thận, không nhiễm một hạt
bụi nào."
Đỗ Lương nghe xong, cười nhẹ: "Cho đến giờ nàng
vẫn thế."
Nguyễn Phượng gật gật đầu: "Mẫu thân tính tình
cương liệt, hay suy nghĩ vì người khác, không giống người thường. Thủy Tĩnh di
là ân nhân cứu mạng của mẫu thân, có ân tái tạo, nhưng lại vì mẫu thân mà qua
đời, bởi vậy đã nhiều năm nay dù người không quên tình cảm với phụ vương, nhưng
cũng không chịu hoàn toàn tha thứ cho bản thân mình."
Cổ họng Đỗ Lương giật giật, châm một chén rượu muốn
uống, nhưng khi nhìn ánh rượu sóng sánh trong chén như trước mắt hiện lên má
lúm đồng tiền của ai kia, lại buông chén xuống. Giây lát sau, lão hỏi:
"Vậy gần đây nàng có kể chuyện thú vị gì cho ngươi nghe hay không?"
Nguyễn Phượng trầm ngâm một lát, nói: "Chuyện thú
vị thì không có, chỉ có một chuyện này làm hài nhi vẫn cảm thấy vô cùng cảm
khái."
Trong nhà thuỷ tạ tràn ngập hương rượu dìu dịu, bóng
trăng phản chiếu dưới hồ, lung linh lấp lánh.
"Mẫu thân bảo hài nhi vài bữa nữa dẫn người đi
thăm A Đường. Người muốn nhìn A Đường một lần."
Lời vừa dứt, Đỗ Lương đột nhiên nhìn thẳng Nguyễn
Phượng, hỏi: "Nàng...còn muốn gặp Thư Đường sao ?!"
Nguyễn Phượng gật gật đầu: "Có lẽ là vì nhiều năm
trôi qua rồi nên mẫu thân cũng đã thông suốt. Thay vì bản thân cảm thấy có lỗi,
áy náy nên không dám đối mặt với nữ nhi của Thủy Tĩnh di, chi bằng dùng quãng
đời sau này bù đắp, đối xử với nàng tốt một chút."
Nguyễn Phượng nói đến đây, không khỏi cúi đầu cười:
"Trước đây hài nhi nghe mẫu thân đề cập đến Thủy Tĩnh di, thật không thể
tin được trên đời này làm gì có người nào đơn thuần thật thà như vậy. Mãi mấy
năm gần đây quen biết với A Đường, mới biết mẫu thân không hề khuếch đại một
chút nào, mẹ nào con nấy, tính tình của A Đường quả thật thuần khiết y như Thủy
Tĩnh di."
Đỗ Lương nhớ tới Thư Đường, lại thập phần cảm khái.
Nếu nói năm đó Thủy Tĩnh là vì lão và Thủy Sắt mà hương tiêu ngọc vẫn, vậy lão
và Thủy Sắt cũng chính là vì Thủy Tĩnh mà cách biệt cả đời, không thể sum vầy
với nhau.
Cuộc đời như một chiếc bánh xe quay vòng vòng. Đỗ
Lương hít vào một hơi: "Thư Đường..." Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Nguyễn
Phượng: "Có phải nữ nhi Thư Đường của Thủy Tĩnh là nguyên nhân ngươi trì
hoãn không chịu cưới thê tử hay không?"
Nguyễn Phượng ngẩn ra. Giây lát sau, hắn cũng lộ ra
một nụ cười mong manh mang chút khổ sở.
"Không phải." Hắn nói "Sao lại có thể
như thế được? Hài nhi và A Đường sao có thể được, dù dốc hết quốc lực của Nam
Tuấn quốc, hài nhi cũng không dám có tham vọng đó."
Vì thân phận của Thủy Tĩnh quá cao quý, nếu một ngày
nào đó, người ta biết được Thư Đường là nữ nhi của Thủy Tĩnh, với năng lực của
bản thân hắn, làm sao có thể bảo hộ nổi Thư Đường.
Nguyễn Phượng nghĩ, có lẽ Thư Đường gặp được Vân Trầm
Nhã mới thật là một chuyện vô cùng may mắn. Tính tình cô nương này thích hợp
sống một cuộc sống bình dân tầm thường, nhưng thân thế của nàng lại có thể
khiến số mệnh của nàng đi ngược lại với ý nguyện của nàng. Trên đời này, chỉ sợ
có mỗi một người duy nhất có thể có năng lực, bản lĩnh bảo hộ một người đơn
thuần thật thà như nàng sống một cuộc sống đơn giản bình dị đến hết đời mà
thôi.
Ngày hôm sau Tào Thăng dẫn theo lão bà nhà hắn đến
khách điếm Thư gia tạ lỗi. Lương Hữu tuy là một tên ương ngạnh hống hách nhưng
xưa nay bề ngoài hắn lại giả dạng như một vị công tử con nhà đàng hoàng tử tế.
Tào thị chỉ nghĩ hắn còn trẻ không hiểu chuyện, cưới một nương tử về uốn nắn
lại hắn là được rồi, lại nghĩ Thư Đường là người bị ruồng rẫy, tìm được người
có thân thế trong sạch cũng không dễ dàng, nên cũng không nghĩ nhiều, ra sức
tác hợp mối nhân duyên này. Ai ngờ Lương Hữu lại bị Hồ Thông xúi giục, náo loạn
đến nông nỗi này.
Bản thân Thư Đường không bị hao tổn gì, lại nghe lời
giải thích hợp tình hợp lý, nên hoàn toàn không trách móc, còn tặng phu thê Tào
Thăng hai vò rượu Trầm Đường.
Còn Vân vĩ lang, đã nhiều ngày nay rảnh rỗi buồn chán,
đến Nam Tuấn quốc đã lâu vẫn chỉ loanh quanh làm chút việc vặt, ngoại trừ trêu
chọc Tư Không Tư Đồ hai người, không có niềm
vui nào khác. Nay hắn đắc tội một gã Lương Hữu, Hồ Thông lại tự mình nạp mạng
đến cửa, sói hứng chí bừng bừng, tinh thần toả sáng.
Vốn Lương Hữu chỉ bị phế đi một cánh tay trái, nhưng
chẳng đầy mấy ngày, đầu đường cuối ngõ phố Lâm Giang, tiếng đồn đãi nổi lên
khắp nơi. Lời đồn rất đơn giản, chỉ hơi lệch khỏi quỹ đạo một chút, đổi tay
trái thành cội nguồn gốc rễ sinh tôn tử, nói phía dưới chỗ đó của Lương Hữu bị
người ta đánh gãy gân, từ nay về sau, không lên được.
Lại còn nói sâu nói xa, nói hươu nói vượn, nói mặc dù
gân chỗ đó của Lương Hữu bị đánh gãy, nhưng không tổn thương gì đến huyết mạch,
cũng không ảnh hưởng gì đến khả năng nối dõi tông đường, nhưng ngày sau chỉ sợ
là không hưởng thụ được thú vui khuê phòng.
Tuy lời đồn đãi này có chút dâm loạn, nhưng dân chúng
lại rất thích truyền tụng, bàn đi bàn lại cũng chỉ mỗi chuyện đó. Huống chi
ngày ấy có không ít người thấy Lương Hữu toàn thân máu me, khóc đến trờ