
úc, không khỏi nở nụ cười. Nàng thò tay vào
chuồng, vỗ vỗ lên đầu chúng nó.
Người thật thà rất dễ bị người khác nhìn ra tâm sự.
Nguyễn Phượng nhìn cảnh tượng trước mắt, hiểu được
trong lòng nàng có tâm sự, hơn nữa hắn cũng hiểu được tâm sự đó là gì.
"Đang nghĩ về Vân Trầm Nhã?" Nguyễn Phượng
hỏi.
Động tác Thư Đường ngừng lại, ngẩng đầu lên liếc mắt
nhìn Nguyễn Phượng, cắn môi dưới, im lặng không nói gì.
Một hồi sau, Nguyễn Phượng lại nói: "A Đường,
muội nghĩ sao về Vân Diệp Vân công tử kia?"
Thư Đường nghe vậy, không khỏi ngẩn người ra nói:
"Ý của Nguyễn Phượng ca là gì?"
Cho dù trên đời này có thuật dịch dung hết sức tuyệt
diệu, nhưng thân phận thật của một người không phải do diện mạo của hắn quyết
định. Những thói quen nhỏ từ xưa đến nay, những biểu hiện khi lơ đãng lộ ra
tình cảm với những người có quan hệ thân thuộc với hắn. Cho dù Vân Trầm Nhã
lòng dạ thâm sâu cỡ nào, hắn có thể dịch dung thay đổi diện mạo, thay đổi tính
tình, nhưng không có cách nào che giấu đi phong thái và khí độ của hắn, và cũng
không thể trốn tránh những tình cảm được chôn giấu sâu tận trong lòng của bản
thân hắn.
Nguyễn Phượng nhớ lại bản lĩnh kinh thế hãi tục của Tư
Không Hạnh và Tư Đồ Tuyết mới vừa rồi, nhớ lại ánh mắt Vân Trầm Nhã nhìn Thư
Đường mới vừa rồi, khóe môi luôn mỉm cười, đuôi mắt như có chút bi thương, bỗng
dưng hiểu được vì sao một người ngây ngốc như Thư Đường lại ôm chuồng thỏ nhảy
xuống xe, liên tiếp truy vấn xem hắn có phải là người năm xưa hay không.
Thì ra Anh Cảnh Hiên vốn luôn cẩn thận như vậy, lại
cũng có lúc yếu lòng lộ ra sơ hở.
Nguyễn Phượng khẽ nhếch môi lên nói: "Tiểu Đường,
muội có cảm thấy Vân Diệp này hơi giống một người hay không?"
Nghe xong, Thư Đường liền hiểu ý Nguyễn Phượng đang
muốn nói gì. Nàng hỏi: "Nguyễn Phượng ca, có phải ca hoài nghi Vân công tử
là Vân quan nhân hay không?"
Nguyễn Phượng nhìn nàng mà không nói gì.
Cẩn thận suy nghĩ một lúc, Thư Đường lắc đầu, thành
thành thật thật nói: "Không phải. Lúc trước ta cũng nghĩ hắn chính là Vân
quan nhân, nhưng sau đó ta hỏi lại hắn, ngay cả Măng Tây Cải Trắng hắn cũng
không biết." Nói xong ngừng lại một lát, nàng rũ mắt xuống, thanh âm càng
ngày càng nhỏ lại, như có chút khổ sở "Nếu quả thật là Vân quan nhân trở
lại, tại sao hắn lại không chịu nhận ta? Tình cảm bọn ta trước đây tốt như
thế."
Khi Nguyễn Phượng trở lại vương phủ, bóng tối đã bao
phủ khắp nơi.
Lục Vương phủ mô phỏng theo vườn ngự uyển của Hoàng
gia Anh Triêu quốc nhưng điểm xuyết chút phong tình của phương Nam. Xuyên qua
những dòng nước uốn khúc, hoa cỏ xanh biếc là căn nhà thủy tạ mới được xây.
Trong nhà thuỷ tạ, có một người mặc một bộ y phục màu
trắng đang ngồi đánh đàn. Nguyễn Phượng đứng xa xa nghe một hồi, đến gần chắp
tay thưa: "Phụ vương."
Người áo trắng chính là Lục Vương gia Đỗ Lương. Mặc dù
thân phận của Đỗ Lương cao quý, nhưng hai năm nay cách ly triều chính, an phận
thủ thường. Thật ra từ trước đến nay các đời Vương gia đều như thế, nếu không
cam chịu cúi đầu vui thú điền viên, tất sẽ nổi sóng to gió dữ.
Hai năm trước sau khi Đỗ Lương hỗ trợ Nam Tuấn vương
diệt trừ Tam đại gia tộc, đã có xu hướng công cao chấn chủ, nếu lại lập công
nữa, sẽ giống như tự dẫn lửa thiêu thân. Nên hai năm nay, lão cáo bệnh nằm nhà,
không tham gia chính sự.
Tiếng đàn trong nhà thuỷ tạ ngừng lại. Đỗ Lương tùy ý
phất nhẹ lên đàn, nói với Nguyễn Phượng: "Đã lâu không đánh đàn, giờ có
chút không quen tay."
Nguyễn Phượng nhìn thoáng qua cây thất huyền cầm, nói:
"Phụ vương đang nhớ đến mẫu thân?"
Đỗ Lương hít vào một hơi: "Hôm nay đến thăm nhưng
không được gặp nàng, chỉ thấy gốc hải đường ngoài viện đang đúng lúc nở
hoa."
Nguyễn Phượng thấy mặt Đỗ Lương lộ sắc thái suy sụp,
nửa ngồi nửa quỳ bên trường án, châm một tách trà cho lão: "Hoa Hải Đường
là loài hoa Thủy Tĩnh di yêu thích nhất. Sau khi Thủy Tĩnh di qua đời, mẫu thân
trồng Hải Đường để tưởng niệm mối tình tỷ muội ngày xưa với người."
Đỗ Lương nhấp vài ngụm trà, lại buông tách trà lên
bàn. Hắn vỗ vỗ tay gọi nha hoàn mang rượu đến.
Rượu được đem ra nhưng Đỗ Lương cũng không uống. Dường
như sực nhớ tới chuyện gì đó, lão đột nhiên hỏi Nguyễn Phượng: "Đúng rồi,
vài ngày trước ngươi đi thăm Sắt nhi, cây thất huyền cầm kia nàng còn giữ lại
trong phủ không?"
Nguyễn Phượng sửng sốt, nhớ đến cây thất huyền cầm mà
Đỗ Lương vừa nhắc tới, chính là cây thất huyền cầm mà năm đó lão nhờ người
thỉnh nhạc công tận Vĩnh Kinh thành của Anh Triêu quốc chế tạo. Thân đàn làm từ
gỗ cây bào đồng trăm năm, sợi đàn làm từ băng tàm ti, là vật chí phẩm trong các
loại đàn.
Năm đó Thủy Tĩnh cũng có một cây đàn như thế, bà
truyền lại cầm kỹ và cả cây thất huyền cầm của mình cho Thủy Sắt. Sau này, Đỗ
Lương và Thủy Sắt phát sinh tình cảm, lão không ngại đường xa vạn dặm, vì nàng
tìm một cây danh cầm giống như thế. Nhưng khi đó Thủy Tĩnh đã qua đời, Thủy Sắt
và Đỗ Lương cũng bởi vì thế mà chia tay.
Nguyễn Phượng nói: "Dù hài nhi chưa thấy mẫu thân
đánh đàn, nhưng mẫu thân giữ gìn cây đ