
Vừa dứt lời, hai con chó ngao trắng kêu to lên một
cách vui vẻ như đồng ý.
Vân vĩ lang cười, ánh mắt thản nhiên đảo qua người bọn
chúng, Măng Tây Cải Trắng cả kinh, ngậm miệng lại, lẳng lặng chạy theo sau Thư
Đường. Vân Trầm Nhã lại gọi hai gã sai vặt, dặn bọn họ dẫn Măng Tây Cải Trắng
đi, nói: "Vậy cũng được, chỉ sợ bọn chúng buồn chán mà thôi, để ta sai
người dẫn bọn chúng đi dạo xung quanh."
Tơ liễu vương đầy đường, ánh mặt trời chói chang. Vân
Trầm Nhã về phủ thay ra chiếc áo dài ướt đẫm mồ hôi, sau đó dẫn Thư Đường đi
dạo trong Vân phủ.
Tòa phủ viện này cũng không nhỏ, vườn hoa hậu viện phủ
đầy dây leo xanh rì, khá tương tự như ở Vân phủ cũ. Thư Đường theo sau lưng Vân
Trầm Nhã, vừa đi vừa ngắm quanh, trong lòng nổi lên ngổn ngang trăm mối tạp
niệm. Phía trước khá vắng vẻ, cành cây đan xen rậm rạp, nàng phải vừa đi vừa
giơ tay rẽ ra, cẩn thận từng bước dưới chân. Nhưng sao trông tấm lưng kia lại
giống Vân quan nhân đến thế!
Tới cuối đường là một bờ ao nhỏ, xung quanh là một khu
vườn hoang, bờ tường như sáng rực hẳn lên, Thư Đường tập trung nhìn lại, không
khỏi kinh ngạc hô lên: "Dây mướp, hoa mướp?" Nói xong, nàng ngập
ngừng bước lại gần vài bước nhìn cho rõ, không nhịn được hỏi: "Tại sao
trong phủ Vân công tử cũng trồng dây mướp?"
Vân Trầm Nhã nhìn vẻ mặt kinh ngạc lẫn mừng rỡ của
nàng, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.
Hắn quay đầu nhìn về phía khu vườn hoang, gió mạnh
lướt qua từng cơn, cây cỏ um tùm rậm rạp. Trong đầu chợt nhớ lại, đại khái là
đã thật lâu, thật lâu trước kia, có một cô nương cài hoa mướp trên đầu đến tìm
hắn, nàng mặc một bộ xiêm y vàng tươi, hỏi hắn rằng nàng trông có được hay
không.
Lúc đó, hắn chưa động tình, nàng chưa động tâm.
Nhưng lúc đó, nàng cũng đã rất tin tưởng hắn. Nàng
than thở nói với hắn, ta vốn tưởng rằng, cho dù người ngoài cảm thấy khó coi,
nhưng Vân quan nhân cũng sẽ khen ta vài câu.
Đột nhiên Vân Trầm Nhã nghĩ, không biết lòng tin ấy
sao có thể mạnh mẽ như thế, lâu dài như thế, khiến nàng sau mấy năm vẫn nói:
cho dù bọn họ đều nói hắn không tốt, muốn ta quên hắn đi, nhưng ta vẫn cảm thấy
hắn tốt lắm, thật rất nhớ hắn.
Thật ra trên đời này, thứ được gọi là chạm tay có thể
phỏng không nhất thiết phải là thứ trân quý. Mà thứ thật sự trân quý chính là
thứ mà chúng ta chôn giấu sâu tận đáy lòng nhưng vẫn thường xuyên nhớ tới nó
một cách hoàn hảo, tốt đẹp.
"Tiểu Đường, đi theo ta." Khi hắn nói những
lời này, đã không còn che đậy giọng thật của mình.
Tiểu Đường, đi theo ta.
Thư Đường nghe thấy giọng này, trong đầu như nổ ầm một
tiếng, nàng ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Vân Trầm Nhã. Vân Trầm Nhã chỉ gật gật đầu
với nàng, xoay người đi thẳng vào bên trong khu vườn hoang.
Khu vườn này không lớn lắm, chỉ là một gò đất trống,
tiếng gió phần phật, hoa cỏ lan tràn.
Vân Trầm Nhã đứng giữa vườn, gió xuân lay động vạt áo
bào của hắn, trầm mặc một lúc lâu, hắn mới nói: "Tiểu Đường, hay là cũng
trồng đào nơi đây đi. Hôm trước ta đã trông thấy mấy cây đào nàng trồng,
thật... đẹp lắm. Cho nên, ta nghĩ..."
Nói đến đó, lại đột nhiên không biết nói tiếp như thế
nào.
Vân Trầm Nhã xoay người, nhìn vẻ mặt đờ đẫn ngây ngốc
của Thư Đường trong giây lát, hắn giơ tay, chậm rãi vuốt tóc nàng.
Thư Đường như bị chấn động, khóe môi nàng giật giật,
bật thốt lên: "Vân, Vân quan nhân?"
Không biết cách xưng hô này, ba chữ này đã giấu trong
lòng bao lâu, Thư Đường mới vừa gọi lên, trong mắt đã lấp lánh ánh lệ.
Vân Trầm Nhã trong lòng căng thẳng, sau một lúc lâu,
hắn mới lẳng lặng gật gật đầu, yết hầu nghèn nghẹn, giọng khàn khàn nói:
"Tiểu Đường, là ta..."
"Tiểu Đường, ta đã trở về..."
"Tiểu Đường, thực xin lỗi..."
Tiểu Đường, ta đã trở về.
Tiểu Đường, thực xin lỗi.
Trong lòng Thư Đường như nổi lên từng cơn sóng. Gió
trong vườn hoang mang theo dư vị cuối xuân. Thư Đường thầm hít sâu một hơi,
bước đến phía trước hai bước. Khi đầu ngón tay của nàng sắp chạm lên mặt của
hắn, Vân Trầm Nhã nhắm mắt lại, giơ tay lên tháo xuống chiếc mặt nạ dịch dung.
Mái tóc đen như mực, gương mặt hắn vẫn như trước -
khuynh thành tuyệt thế.
Thư Đường ngây người, kinh ngạc trợn to mắt, trong đầu
rối loạn.
Thật ra nàng đã từng tưởng tượng qua cảnh bọn họ gặp
lại nhau, ngày đó, nàng sẽ vội vàng đánh xe lừa ra cửa, Vân quan nhân của nàng
sẽ đứng ở đầu con hẻm nhỏ Đường Hoa, hắn mặc một bộ cẩm y hoa phục, gương mặt
tràn trề tươi cười.
Tim Thư Đường đập bình bịch, nàng trầm mặc một hồi lâu
mới gọi nên lời: "Vân quan nhân..."
Trong lòng Vân Trầm Nhã cũng ngổn ngang trăm mối cảm
xúc đan xen hỗn loạn. Hắn nghĩ lại chuyện mình không nhận nàng lúc trước, cổ
họng đắng chát, bèn nói: "Tiểu Đường, ta không cố ý dịch dung gạt nàng,
quả thật ta có việc trong người, không thể để lộ thân phận. Sau đó... sau đó
ta..."
Nói đến đó không thể nói tiếp được nữa, Vân Trầm Nhã
lại nhìn Thư Đường, chỉ thấy sắc mặt của nàng dần dần biến đổi.
Ban đầu Thư Đường còn cố gắng giữ bình tĩnh, nghe Vân
Trầm Nhã nói thế, lúc này mới nhớ đến nào là V