
theo tiểu Cảnh
Phong, hỏi hắn viết ước nguyện gì trên tấm mộc bài. Cảnh Phong bị hắn quấy rầy
chịu không nổi, chỉ đơn giản hỏi ngược lại ước nguyện của hắn là gì.
Từ nhỏ sói đã ranh mãnh quậy phá, Cảnh Phong hỏi như
vậy đúng ngay ý hắn. Lúc đó hắn cười gian trá, vừa đưa tấm mộc bài của mình cho
Cảnh Phong xem vừa nói: "Ngươi xem, trên mặt ước cho người thân, ta đã
viết tên ngươi, sau này ngươi ước nguyện cho người thân cũng phải viết tên
ta."
Cảnh Phong nghe xong, vô cùng kinh ngạc, cầm tấm mộc
bài lên xem, xem xong suýt chút nữa té xỉu vì giận.
Trên một mặt của tấm mộc bài có viết: ước Anh Cảnh
Hiên cưới được thê tử hiền.
Mặt kia của tấm mộc bài viết: ước Anh Cảnh Phong cưới
phải thê tử hư hỏng.
Lúc ấy, Vân vĩ lang thấy Cảnh Phong xanh mặt, ngay tức
khắc đoạt lại tấm mộc bài, treo lên ngọn cây cao nhất trong thâm cung. Sau đó
Cảnh Phong rời cung, thời gian trôi qua nhưng tấm mộc bài vẫn còn ở nơi đó.
Nhưng không biết trải qua mấy năm phong sương vũ tuyết, câu ước nguyện ngày xưa
có phai màu hay không, có ứng nghiệm hay không.
Lúc này, Vân vĩ lang nhìn tấm mộc bài đã lâu không
thấy, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Sau một lúc lâu, khóe
môi hắn chậm rãi nở một nụ cười. Bầu trời nhuộm ánh hoàng hôn sáng rực, chạc
cây ngô đồng như tỏa ánh hào quang. Vân Trầm Nhã lui ra sau hai bước, tính treo
lại tấm mộc bài lên ngọn cây. Nhưng bỗng nhiên, tâm tư hắn chợt động, vươn tay
ra rồi lại thu trở về.
Xoay xoay tấm mộc bài trong lòng bàn tay, sói cười đắc
ý, vô liêm sỉ cất vào trong lòng, chiếm lấy làm của riêng.
Cảnh Phong vẫn chưa đi xa, Thư Đường chỉ rượt đến con
hẻm nhỏ kế bên đã thấy hắn dựa vào tường đứng đợi. Vài sợi tóc trên trán rũ
xuống che đi đôi mắt trong trẻo như ngọc, khóe môi cong lên thật tự nhiên, như
không có gì vui vẻ, cũng không có gì khổ sở.
Thư Đường tiến lên hai bước, thật cẩn thận gọi:
"Mục công tử."
Thân hình Cảnh Phong khẽ động, nhưng không quay đầu
lại, chỉ đáp lại: "Tiểu Đường cô nương."
Thư tiểu Đường cũng không phải loại người khéo ăn nói,
nàng suy nghĩ một hồi rồi nói: "Mục công tử, mặc dù ta không biết các
ngươi đã nói gì, nhưng Vân quan nhân chỉ vì muốn tốt cho ngươi mà thôi. Tuy
Liễu cô nương qua đời, nhưng nàng..."
"Ở ngăn thứ hai." Đột nhiên Cảnh Phong nói.
Thư Đường sửng sốt "A?" lên một tiếng.
Cảnh Phong quay đầu lại, khẽ cười nói: "Ta cất
thuốc trị thương ở ngăn thứ hai trong rương, không khó tìm." Ngừng một
chút lại nói "Vết thương của Đại ca không nặng, nhưng vẫn phải làm phiền
tiểu Đường cô nương chữa giùm hắn."
Khi Thư Đường trở về, Vân vĩ lang đang đi loanh quanh
trong phòng, tò mò nhìn hết cái nọ đến cái kia. Thấy Thư tiểu Đường, hắn vội
vàng ngoắc nàng lại, nói: "Tiểu Đường muội, đến đây mau, nàng xem đây là
cái gì?"
Thư Đường vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống bên cạnh
hắn trong phòng. Trước mắt hai người là một cái bồn đồng nhỏ đen thùi, bên
trong còn có tro tàn. Thư Đường thấy thế, nói: "Đây là chậu than dùng để
sưởi ấm mùa đông của bọn ta."
Vân vĩ lang nghe xong, càng cảm thấy tò mò: "Chậu
than? Không phải chậu than hình vuông, màu đỏ hồng, dùng bùn đốt sưởi ấm hay
sao?"
Thư Đường nói: "Ở Nam Tuấn quốc này, đầu mùa đông
không lạnh lắm. Cái ấm lò màu đỏ đốt bằng bùn mà Vân quan nhân nói, nhà dân
thường mua không nổi mà chỉ dùng chiếc chậu nhỏ bằng đồng này đốt than củi
thôi." Ngừng một chút lại nói "Ta và phụ thân cũng dùng cái này, mùa
Đông ở đây cũng không dài, chỉ chút xíu đã trôi qua rồi."
Vân Trầm Nhã nghe xong không khỏi sửng sốt.
Ánh mắt Thư Đường lại dừng ở vai phải của hắn, mím môi
nói: "Vân quan nhân, vết thương ở vai phải của chàng có đau không?"
Nhắc đến Vân vĩ lang mới cuống quít nhớ lại khổ nhục
kế Bạch Quý đã truyền thụ lúc trước. Trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn chợt ngưng
đọng, nhăn mày lại, lặng lẽ sau một lúc lâu mới lắc lắc đầu.
Thư Đường thấy thế lại cho rằng hắn vô cùng đau đớn,
vội vàng mở rương tìm thuốc trị thương, bảo Vân Trầm Nhã ngồi trước bàn, nhỏ
giọng nói: "À... Vân quan nhân, ta bôi thuốc giúp chàng nhé?"
Vân Trầm Nhã nghe vậy, trong lòng vui vẻ, trên mặt
ráng giữ bình tĩnh, đáp: "Ừ, làm phiền tiểu Đường muội ."
Nhưng nói xong mà Thư tiểu Đường vẫn không có động
tĩnh gì. Nàng giương mắt lên nhìn Vân Trầm Nhã một cách dò xét, nuốt một ngụm
nước miếng, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Vân vĩ lang nhìn thấy mà nghi ngờ, một lát sau, hắn
hỏi: "Sao vậy?"
Thư Đường lại liếc mắt dò xét hắn một cái, do dự một
hồi rồi nói: "Vân quan nhân, để ta bôi thuốc giúp chàng."
Vân Trầm Nhã sửng sốt, nói: "Được." Ngừng
một chút, lại khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thư Đường ngây người ngẩn ngơ, kỳ quái nhìn hắn, im
lặng một lát, cuối cùng nói: "Chuyện này, Vân quan nhân, chàng...chàng
phải cởi áo ra."
Vân vĩ lang đờ mặt ra, hắn cúi đầu nhìn nhìn vết
thương trên vai phải rồi lại nhìn nhìn Thư Đường.
Thư tiểu Đường cầm cái ấm sắc thuốc, chân tay luống
cuống đứng trước mặt hắn. Hai tai nàng đỏ lên, ánh nắng từ song cửa sổ chiếu
vào như tỏa ánh hào quang