
quanh nàng. Đầu óc Vân Trầm Nhã như mất hồn, sau một
lúc lâu, hắn mới cúi đầu "Ừ" một tiếng, sau đó cởi đai lưng ra.
Vạt áo trước rộng mở lộ ra bờ vai nở nang, da thịt nơi
ngực trần trụi bóng loáng. Thư Đường nhìn thấy mà tim nhất thời đập vang như
sấm. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, một tay đỡ vai phải của Vân Trầm Nhã, một tay rắc
thuốc bột vào miệng vết thương.
Vết thương của Vân vĩ lang dài chừng một tấc, sâu nửa
tấc, mặc dù không trúng chỗ yếu hại, nhưng cũng phải băng bó cẩn thận tránh
nhiễm trùng. Thư Đường rắc xong thuốc bột, lại tìm một cây kéo, loay hoay thử
trái thử phải một hồi cũng không được, đành ấp úng nói với Vân Trầm Nhã:
"Vân quan nhân, ta phải cắt phần áo dính ở miệng vết thương đi,
chàng..." Nàng nhìn xung quanh, rốt cuộc ánh mắt dừng ở góc phòng ở hướng
Tây "Chàng có thể đến bên giường, ngồi tựa vào tường hay không?"
Vân vĩ lang nghe vậy lại sửng sốt. Qua một lát sau,
hắn "Ừ" một tiếng nữa, thành thành thật thật đến bên giường.
Thư Đường nửa quỳ nửa khom người trước mặt Vân Trầm
Nhã. Khi chăm chú xem miệng vết thương, mái tóc của nàng rũ xuống, mềm mượt như
tơ nhẹ nhàng chảy xuống trước ngực nàng. Vân Trầm Nhã cả kinh, trong khoảnh
khắc như có ngọn lửa tận sâu trong thân thể của hắn bùng cháy lên, cả người hắn
run rẩy, hô hấp ồ ồ.
Thư Đường thấy thế, vội hỏi: "Vân quan nhân, có
phải đau lắm hay không?"
Vân Trầm Nhã lắc lắc đầu, giương mắt nhìn nàng, ánh
mắt lại tự động dừng trên phần da trắng nõn lộ ra chỗ cổ áo nàng. Thất thần một
hồi, giọng khàn khàn hắn nói: "Không sao cả, không đau."
Thư Đường vẫn lo lắng, nói: "Ta phủ thêm một lớp
thuốc nữa, băng bó lại là xong. Vân quan nhân, chàng kiên nhẫn một chút."
Nói xong, nàng lại cầm bình thuốc cúi người qua.
Hơi thở ấm áp của nàng phun trên cổ hắn, Vân Trầm Nhã
chỉ cảm thấy trong ngực vô cùng khô nóng. Ánh mắt lướt theo vành tai mềm mại
của Thư Đường, làn da trắng như tuyết nơi màng tang, dời về phía cổ tay của
nàng, vòng eo thon nhỏ của nàng... Đột nhiên, Vân Trầm Nhã đẩy Thư Đường ra,
hổn hển thở gấp, nói: "Nàng... nàng đừng chạm đến, để tự ta làm..."
Thư Đường sửng sốt: "Vân quan nhân?"
Nhưng Vân Trầm Nhã đã đoạt lại bình thuốc, nhanh chóng
rắc thuốc bột vào miệng vết thương. Hắn cắn chặt một đầu mảnh vải, chỉ dùng tay
phải băng lại rồi vòng đầu mảnh vải còn lại qua vai trái. Từ đầu đến cuối quá
trình băng bó, Vân Trầm Nhã đều không dám để cho Thư Đường đến gần nữa.
Xử lý xong vết thương, Thư tiểu Đường thấy trán Vân
Trầm Nhã rịn mồ hôi, nàng vội vàng rót cho hắn một chén trà nhỏ. Uống trà xong,
Vân vĩ lang tỉnh táo hơn rất nhiều, nhớ tới chuyện vừa rồi, hắn không khỏi có
chút xấu hổ. Không ngờ Thư Đường lại không ngại, nàng nhìn nhìn vết thương của
Vân Trầm Nhã, nhếch miệng cười, ngồi xuống bên giường chung với hắn, nheo mắt
nhìn hắn, thật cẩn thận nói: "Vân quan nhân, để ta nói cho chàng hay
chuyện này."
Vân Trầm Nhã giật mình, mỉm cười: "Nàng nói
đi."
"Chính là... Mục công tử đã bảo ta trở về bôi
thuốc giúp Vân quan nhân."
"Sao?"
"Mục công tử vốn đi không xa, nên ta mới đuổi
theo đã tìm được hắn ở góc đường. Hắn nói với ta là thuốc trị thương đặt ở ngăn
thứ hai trong hòm, còn bảo ta trở về bôi thuốc giúp Vân quan nhân." Thư Đường
nói, nàng nhìn Vân Trầm Nhã rồi nói tiếp "Vì thế Vân quan nhân đừng giận
Mục công tử nữa. Mặc dù ta không biết rõ các người nói với nhau chuyện gì,
nhưng thê tử Mục công tử qua đời, hắn nhất định rất khó vượt qua, Vân quan
nhân... đừng ép hắn nữa."
Vân Trầm Nhã sửng sốt. Một lát sau, hắn cúi đầu nói:
"Không muốn ép, nhưng không thể không ép."
Thư Đường nói: "Ta thật không hiểu rõ."
Vân Trầm Nhã dựa vào tường, thở hắt ra: "Tư chất
của Phong nhi vô cùng tốt, sau này hắn còn rất nhiều trách nhiệm phải đảm
đương, trọng trách trên vai của hắn cũng sẽ rất nặng. Nếu giờ ta không ép hắn,
sau này biết làm sao?"
"Trọng trách trên vai? Gia nghiệp Vân quan nhân
rất lớn sao?"
Ánh mắt Vân Trầm Nhã buồn bã: "Phải. Gia nghiệp
rất lớn, lớn đến nỗi đôi khi, cho dù không kềm lòng nổi, trong lòng bị dày vò,
nhưng cũng chỉ có thể..." Hắn ngừng lại một lát, cười nhẹ "Thật ra
tính tình Phong nhi rất đơn thuần, đối với ai cũng chân thành, nếu có thể được
sinh ra trong một gia đình bình thường, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Còn ta
trước đây tính tình không được tốt lắm, mọi người ai nấy đều sợ ta, cũng chỉ có
hắn mới chịu gần gũi, thân cận với ta."
Thư Đường nghe vậy, trong lòng có chút chua chát:
"Ta nhớ rõ, Vân quan nhân đã từng nói, trừ đệ đệ của chàng ra, từ nhỏ đến
lớn, dường như chàng không thân thiết với ai cả?"
Vân Trầm Nhã kinh ngạc, liếc mắt nhìn Thư Đường, gật
gật đầu.
Thư tiểu Đường gục đầu xuống, nàng nhích lại gần, do
dự rồi nắm lấy ống tay áo của Vân Trầm Nhã "Vậy, sau này giữa ta và Vân
quan nhân có kết quả không?" Nói xong, hốc mắt của nàng đỏ lên, mếu máo
nói "Hồi xưa, chính là ba năm trước đây, ta cũng đã hỏi chàng như vậy, lúc
đó Vân quan nhân nói... chàng nói muốn cưới ta làm thê tử."
"Tiểu Đường..."
"Sau đó chàng bỏ đi, ta cũng đã hận