The Soda Pop
Vô Sắc Công Tử

Vô Sắc Công Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325815

Bình chọn: 7.00/10/581 lượt.

chàng một

thời gian, nghĩ nếu chàng thật có trở về, ta cũng sẽ không quan tâm đến chàng

nữa. Nhưng ta thật chẳng có chút tiến bộ nào, nay chàng thật đã trở về, vậy mà

ta vẫn còn, vẫn còn muốn theo chàng, mùa hè hái quả đào cho chàng ăn, mùa đông

phơi chăn giùm chàng."

Thư Đường nhỏ giọng dần, tự lúc lắc đầu: "Có điều

là, lần trước chàng hỏi ta có biết cái gì gọi là thích hay không, đến giờ ta

vẫn chưa biết rõ, ta chỉ biết... đời này, nếu không thể theo Vân quan nhân, ta

cũng không muốn lập gia đình nữa."

Thư Đường nói xong chỉ thấy Vân Trầm Nhã nhìn nàng một

hồi lâu mà không nói gì, trong đầu nàng không khỏi rối loạn. Lúc này mặc dù

nàng khẩn trương, nhưng vẻ mặt không hề có một chút sợ sệt nào, chỉ trừng mắt

nhìn lại Vân vĩ lang.

Vân Trầm Nhã cười, nhẹ giọng hỏi: "Nàng thật

không hận ta?"

"Không hận." Thư Đường lắc đầu. Sau một lúc

lâu, nàng lại mím môi, than thở nói: "Từ đầu ta cũng đã không giận chàng.

Nhưng sau chàng lại lấy cái đó, còn hỏi ta..."

Vân Trầm Nhã biết nàng nói về chuyện miếng băng nguyệt

sự, mặt hắn cũng hơi hơi đỏ lên, lại nhẹ giọng giải thích: "Ta...chuyện

đó, ta không hiểu lắm..."

"... Bởi vì ta chưa từng thích qua cô nương nào

khác, cho nên..."

Thư Đường nghe vậy, không khỏi trố mắt lên kêu:

"Vân quan nhân?"

Vân Trầm Nhã im lặng nhìn nàng, gật đầu: "Tiểu

Đường, ta vẫn chỉ luôn thích nàng thôi."

Tháng Bảy đến, bầu trời nhiều mây hơn. Sau một đêm mưa

gió, ngoài đình ven sông phía Tây Vĩnh Kinh thành, hoa Hải Đường càng nở kiều

diễm hơn.

Sáng sớm hôm nay, tiểu nha hoàn A Nguyệt còn chưa tỉnh

ngủ đã nghe thấy có người gõ cửa ngoài viện. Nàng mắt nhắm mắt mở ra mở cửa,

thấy người ngoài cửa, trên mặt trong phút chốc đỏ bừng lên.

"Thiếu gia? Thiếu gia đã đến." A Nguyệt gục

đầu xuống, ánh mắt nhịn không được lén ngắm gương mặt của Nguyễn Phượng.

Nguyễn Phượng nói: "Ừ, ta đến thăm mẫu

thân."

A Nguyệt vừa dẫn Nguyễn Phượng ra căn nhà thủy tạ sau

hậu viện vừa nói: "Ta dậy trễ, phu nhân hẳn là đã dậy từ sáng sớm. Thiếu

gia tới vừa đúng lúc, hôm qua phu nhân còn bảo rằng có việc muốn nói với thiếu

gia, bảo ta hôm nay đi tìm ngài."

"Mẫu thân có việc tìm ta?" Nguyễn Phượng

sửng sốt nhìn A Nguyệt.

Đôi mắt sáng tựa sao, mặt A Nguyệt càng đỏ hơn, nàng

quay đầu đi, đáp: "Vâng, phu nhân nói là Thất Tịch sắp tới rồi,

bà..."

"Ta biết rồi." Nguyễn Phượng trầm ngâm một

hồi rồi đáp.

Nói xong, hai người đã vào đến viện. Trong nhà thủy tạ

cạnh hồ nước có tiếng đàn lượn lờ trôi trong không gian.

Thủy Sắt biết Nguyễn Phượng đến bèn ngừng đàn, cười

nhẹ nói với người ngoài đình: "Hôm qua mới nhắc đến ngươi thì hôm nay

ngươi đã tới rồi."

Trong đình có trải một chiếc chiếu trúc, trước chiếu

đặt một chiếc trường kỷ, trên trường kỷ là một cây thất huyền cầm. Người đánh

đàn mặc dù đã qua tuổi rực rỡ nhất của thời thanh xuân thiếu nữ, nhưng bà mặt

mày thanh tú, dáng vẻ thướt tha thùy mị, khiến người khác nhìn qua một lần cũng

không thể nào quên được.

Nguyễn Phượng quỳ ngồi xuống chiếc chiếu trúc, nói:

"Nhi tử nhớ rằng thường hễ Thất Tịch sắp đến, mẫu thân sẽ có việc dặn dò,

cho nên đến đây trước hai ngày để hỏi."

Thủy Sắt cười, ánh mắt bà chợt động, nhìn A Nguyệt

ngoài đình, ôn nhu nói: "Không có chuyện của ngươi nữa, lui ra đi."

Ánh mắt A Nguyệt lưu luyến dừng trên người Nguyễn

Phượng một lát, lập tức nhún gối nói: "Dạ, cám ơn phu nhân."

Thấy A Nguyệt đi xa, Nguyễn Phượng không khỏi cười

nói: "Mẫu thân gần đây càng ngày càng hiền hòa, hạ nhân vốn đã ít, nha

hoàn duy nhất hầu hạ bên cạnh lại còn thức dậy trễ hơn so với mẫu thân."

Thủy Sắt nói: "Tiểu nha đầu ham ngủ, vậy thì cứ

để cho nàng ngủ nhiều thêm một chút." Lại nhớ tới vẻ mặt A Nguyệt nhìn

Nguyễn Phượng mới vừa rồi, không nhịn được hỏi "Ngươi cảm thấy...nàng như

thế nào?"

Nguyễn Phượng ngẩn ra hỏi: "Mẫu thân?"

Thủy Sắt liếc mắt nhìn Nguyễn Phượng, giận dữ nói:

"Ngươi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không cưới chính thê thì cũng nên nạp

thiếp chứ!"

Nguyễn Phượng cúi đầu, trầm mặc không nói gì.

Thủy Sắt vươn tay xoa xoa thanh thất huyền cầm, đầu

ngón tay khẽ phất lên huyền cầm phát ra tiếng gió. "Nha đầu A Nguyệt này,

ta chưa bao giờ xem nàng là nha hoàn, mà là một nửa nữ nhi. Nàng là con gái của

Uyên Ương. Năm đó Thủy Tĩnh tỷ qua đời, Uyên Ương đã dốc toàn lực gánh vác

trách nhiệm. Ta nợ nàng ấy một nhân tình, theo lý cũng nên chăm sóc nửa cuộc

đời sau này của nữ nhi nàng ấy."

Nguyễn Phượng trầm giọng: "Mẫu thân đừng quá ảo

não về chuyện năm xưa nữa, dù sao người cũng đã mất, cho dù là Thủy Tĩnh di hay

là Uyên Ương cô cô cũng đều không còn trên thế gian này nữa." Ngừng một

chút lại nói "Nhưng hôm trước, mẫu thân có nói muốn gặp A Đường..."

"A Đường?" Thủy Sắt ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn

Nguyễn Phượng "Nàng có khỏe không?"

"Nàng khỏe lắm, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Nguyễn Phượng trầm mặc một lát, hắn điểm lại lời dặn

dò của Đỗ Lương trong đầu một lần nữa, sau đó mới nói: "Chỉ là, mẫu thân,

thân phận của A Đường không thể giấu được nữa."

Thủy Sắt nghe thế đứng bật dậy "Cái gì?!"