
vậy, nhưng ta
vừa mới thử thanh âm, tiếng đàn trong trẻo dị thường, thật là một vật phi
phàm."
"Ừ" Cảnh Phong lại đặt cầm lên án. Hắn ngừng
một chút, do dự rồi nói: "Nhưng thường nhạc công Sương Lộ mỗi năm chỉ chế
tạo ra ba thanh thất huyền cầm, kiểu dáng là Nguyệt Nha thức, Phục Hi thức,
Liên Châu thức..."
Lòng Vân Trầm Nhã chùng xuống: "Vừa rồi ngươi nói
thanh thất huyền cầm mà Nguyễn Phượng tặng cho tiểu Đường này đều không phải
theo ba kiểu dáng trên, mà là... Lạc Hà thức?"
Cảnh Phong im lặng một lát, đột nhiên quay đầu cười
với Thư Đường: "Nhạc công Sương Lộ làm thất huyền cầm theo kiểu dáng Lạc
Hà thức như thế này vô cùng quý hiếm, tiểu Đường cô nương thật may mắn!"
Nãy giờ hai huynh đệ bọn họ đàm luận, Thư Đường tuy
nghe mà không hiểu nhiều lắm, nhưng nàng cũng biết thanh thất huyền cầm này có
chút kỳ lạ. Nghe Cảnh Phong nói thế, Thư tiểu Đường vội nói: "Mục công tử,
ta không biết đánh thất huyền cầm, thanh cầm này đối với ta chỉ vô dụng thôi,
nếu ngươi thích thì cứ giữ lấy."
Cảnh Phong cười nhẹ, trầm mặc thả cầm lại vào hộp.
Vân Trầm Nhã chăm chú nhìn Thư Đường thật lâu, chậm
rãi cười nói: "Thanh cầm này là quà tặng, sao có thể đưa cho người khác dễ
dàng như vậy?"
Thư Đường sửng sốt, suy nghĩ một hồi rồi nhận lấy
chiếc hộp cầm trong tay Cảnh Phong, gật đầu nói: "Ừ, vậy nếu Mục công tử
muốn xem cầm thì cứ đến tìm ta. Ngày mai đi gặp Nguyễn đại ca, ta sẽ hỏi thăm
một chút về thanh cầm này.”
Xem cầm xong, Thư Đường ở lại Vân phủ thêm nửa ngày.
Sáng sớm trời vẫn nắng ráo, nhưng đến giữa trưa, chân trời liền tích tụ mây
đen. Không khí ẩm ướt mà oi bức, có vẻ như sắp mưa. Thư Đường nhớ tới đống chăn
mền mới giặt ngày hôm qua vẫn còn đang phơi nắng trong viện, đành phải vội vã
về lại khách điếm Thư gia.
Vân Trầm Nhã mang hộp thất huyền cầm giúp nàng, đưa
nàng đến cửa. Thư Đường nhảy lên xe lừa, vừa tính đi, nhưng Vân vĩ lang giữ
nàng lại.
Đất trời nổi gió, thổi mái tóc Thư Đường rối tung. Vân
Trầm Nhã nhìn nàng một hồi, giơ tay vén tóc ra sau tai giúp nàng, sửa ngay ngắn
lại chiếc túi vải bố nhỏ trước người nàng, nói: "Đi đường cẩn thận chút."
Thanh âm trong trẻo đầy quan tâm chăm sóc, Thư Đường
nghe mà hai má đỏ lên. Nàng lặng lẽ cười rộ lên, nói: "Vân quan nhân,
chàng yên tâm." Nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Đúng rồi, Vân quan nhân, chiếc
bàn tính nhỏ ở Đường Tửu hiên mua ở đâu vậy?"
Vân Trầm Nhã ngẩn ra "Chi vậy?"
Thư Đường ngại ngùng nói: "Bình thường bàn tính
quá lớn, bỏ vào chiếc túi vải bố này không vừa, mỗi lần ra ngoài không tiện
mang theo. Cho nên ta muốn hỏi xem chiếc bàn tính nhỏ của Đường Tửu hiên mua ở
đâu, ta cũng muốn mua một cái."
Vân Trầm Nhã sửng sốt, kinh ngạc liếc mắt nhìn Thư
Đường một cái, sau đó xoay người vào tiệm. Không lâu sau, hắn từ cửa tiệm đi
ra, giơ tay đưa một vật ra trước mặt Thư Đường, hỏi: "Nàng nói cái này
sao?"
Bàn tính chỉ có chín ngăn, được làm từ gỗ trầm hương loại
thượng đẳng, hạt bàn tính có tám viên, hạt nào hạt nấy bóng loáng óng ánh, được
khéo léo gọt thành hình thoi, phát sáng rạng rỡ. Thật ra chiếc bàn tính này là
cống phẩm mới nhất của các nước nhỏ cho Anh Triêu quốc, tám hạt bàn tính kia là
ngọc trai Nam Hải, cực kỳ quý hiếm. Khi Vân Trầm Nhã rời cung, vì muốn ra vẻ
thương nhân, nên tiện tay mang theo chiếc bàn tính này.
Thư Đường nhận bàn tính, lấy tay mân mê. Mặc dù nàng
không nhận ra trị giá của món hàng, nhưng cũng biết bàn tính này rất quý giá.
"Ừ, chính là cái này, nhưng cái này quá quý giá, ta chỉ muốn mua một cái
có kích cỡ giống như vầy thôi."
Vân Trầm Nhã nhìn vẻ mặt thật thà của nàng, bên môi
khẽ cười. Hắn cầm lấy bàn tính bỏ vào chiếc túi vải bố nhỏ của Thư Đường, nhàn
nhã nói: "Bàn tính này chỉ Đường Tửu hiên mới có, giá trị chỉ bằng ba quả
đào hoặc là hai bầu rượu của tiểu Đường muội mà thôi."
"Vân quan nhân?" Thư Đường giật mình, vội vã
muốn lấy bàn tính ra.
Vân Trầm Nhã ngăn nàng lại, dịu dàng cười nói:
"Giữ lấy đi." Ngừng một chút lại nói "Sau này có thiếu cái gì cứ
nói với ta là được rồi."
Đợi chiếc xe lừa biến mất ở ngã tư, mây đen nơi chân
trời càng lúc càng dày đặc, quá giờ Ngọ, gió mùa hạ mang theo hơi nước ùa lại.
Vân Trầm Nhã đứng trong sân một lát, lại thả bộ ven theo bờ ao cho cá ăn. Măng
Tây Cải Trắng rụt rè theo sát hắn, nhưng sói cũng chẳng hề quan tâm đả động gì
đến chúng nó. Cho cá ăn xong, hắn lại dạo bước đến khu vườn hoang, nhìn trái
nhìn phải một hồi, trong đầu tính toán xem nên trồng đào ở đâu, trồng Hải Đường
ở đâu.
Phía sau có người lên tiếng gọi "Đại ca".
Vân Trầm Nhã đưa lưng về phía Cảnh Phong, chậm rãi
nói: "Hôm nay ta nghĩ việc làm ăn buôn bán của Đường Tửu hiên cũng khá,
nếu sau này có thể có được một tửu quán như vầy để sống qua ngày, thật cũng
không tệ."
Cảnh Phong không trả lời.
Gió thổi tà áo Vân Trầm Nhã bay phấp phới, hắn trầm
giọng, nói: "Vừa rồi ngươi nói được một nửa rồi ngừng, có chuyện gì không
thể nói trước mặt tiểu Đường sao?" Vân Trầm Nhã xoay người lại, lẳng lặng
nhìn Cảnh Phong "Thanh thất huyền cầm đó có liên quan đến các n