
g có lòng mà thôi.
Thư Tam Dịch ban đầu còn sợ Vân Trầm Nhã có lỗi với
tiểu Đường Đường của lão, giờ xem ra Vân vĩ lang chịu ở lại căn phòng nhỏ xíu
như thế này dùng cơm với hai cha con lão, rốt cuộc dường như nhà mình mới có
lỗi với hắn.
Thấy điệu bộ tâm sự nặng nề của sói, Thư Tam Dịch nhịn
không được gắp một đũa thức ăn thả vào trong chén của hắn.
"Nếu có chuyện mà giấu trong lòng thì không tốt,
chi bằng nói ra sẽ thấy thoải mái hơn, giải quyết cũng dễ hơn." Thư Tam
Dịch khuyên hắn như vậy. Ngừng lại một lát, lão nói tiếp "Mai ngươi muốn
ăn gì, ta đi mua về sẵn."
Vân Trầm Nhã sửng sốt nhìn xung quanh, mặc dù bên
ngoài trời lạnh, nhưng trong phòng thật ấm áp dễ chịu, thức ăn trên bàn tuy
không tinh xảo, nhưng nóng sốt thơm lừng.
"Không cần đâu, giống hôm nay đã rất ngon
rồi."
Buông đũa xuống bưng lên chén canh, một ý nghĩ chợt
lóe lên trong đầu Vân Trầm Nhã, hắn đột nhiên kêu lên: "Tam bá."
Thân phận Vân Trầm Nhã quá quý giá, Thư Tam Dịch không
cho hắn gọi mình là cha vì sợ bị giảm thọ, chỉ cho hắn gọi mình một tiếng Tam
bá.
"Một thời gian sau, có lẽ ta phải về Anh Triêu
quốc một chuyến. Không biết bao lâu mới trở lại đây."
Thư Tam Dịch sửng sốt nhìn Thư Đường.
Vân Trầm Nhã cũng nhìn Thư Đường. Hắn trầm mặc một lát
rồi nói: "Tam bá, ta muốn mang tiểu Đường đi."
Vân vĩ lang là Đại hoàng tử của Anh Triêu quốc, phải
về Anh Triêu là chuyện tất nhiên. Thư Đường vốn nghĩ, nếu hắn rời đi, nàng sẽ ở
lại chờ hắn. Không ngờ sau khi thành thân ở bên nhau, hai người đều không thể
xa nhau nữa.
Trong lòng Thư Đường cũng do dự, nhớ lại phong thư Vân
Trầm Nhã nhận được sáng hôm nay, tay ngừng lại một lát, đột nhiên hỏi:
"Vân quan nhân, có phải là người nọ đã đến rồi hay không?"
Người nọ, ý nói là Vũ Văn Sóc. Tính theo ngày, Vũ Văn
Sóc chắc là đã đến.
Thư Đường đoán không sai. Sáng hôm nay Vân Trầm Nhã
nhận được thư là về vấn đề này. Nhưng phong thư này không phải do Nam Tuấn
vương gửi, mà là từ chính tay của Vũ Văn Sóc.
Vũ Văn Sóc vừa đến Nam Tuấn quốc, ngay lập tức yêu cầu
được gặp nữ nhi của Thủy Tĩnh – Thư Đường.
"Ừ." Vân Trầm Nhã nói "Vũ Văn Sóc năm
ngày sau sẽ đến."
Thư Đường và Thư Tam Dịch đồng thời ngẩn người ra.
Thư Tam Dịch nói: "Hắn đến Nam Tuấn quốc này rốt
cuộc là để làm chi?"
Vân Trầm Nhã tránh đi câu hỏi này không đáp, chỉ cười
nói: "Chờ biết rõ việc này, Tam bá cũng cùng đi theo với ta chứ?"
Nhớ tới thời tiết giá rét tại thành Vĩnh Kinh, sợ Thư
Tam Dịch và Thư Đường vốn ở Nam Tuấn nhiều năm nay sẽ không quen, Vân Trầm Nhã
lại nói: "Nếu Tam bá không muốn đi lên phía Bắc, có thể cùng tiểu Đường ở
lại Thông Kinh. Nơi đó khí hậu ấm hơn nhiều so với Vĩnh Kinh."
"Vân quan nhân..."
"Nếu ta về Anh Triêu mà tiểu Đường vẫn ở lại Nam
Tuấn, thế sẽ như mong muốn của Tam bá hơn..." Vân Trầm Nhã cúi đầu
"Nhưng nếu tiểu Đường có thể ở gần ta một chút, nàng ở Anh Triêu, hễ xảy
ra chuyện gì ta cũng có thể biết ngay lập tức, thế sẽ bảo hộ nàng tốt
hơn."
Thư Tam Dịch sửng sốt một lát, bỏ đũa xuống, lắc đầu
thở dài: "Đi đi thôi, ai bảo Hồng Nữu gả cho ngươi. Nếu muốn đi vào mùa
Đông này, vậy lo mà đóng cửa khách điếm lại, tính toán thu dọn dần dần đi là
vừa."
Miền Nam trời ấm hơn, mùa Đông tuyết rơi sớm. Tuyết
vừa chạm đất thì tan, khiến mũi giày Vũ Văn Sóc ướt đẫm.
Vũ Văn Sóc đến Nam Tuấn quốc đã được ba ngày nay. Hắn
là người Bắc quốc nên không sợ tiết trời lạnh giá nơi đây, lúc này cũng chỉ mặc
một chiếc áo đơn mỏng, bên ngoài phủ thêm một chiếc áo choàng.
Vũ Văn Sóc đang đứng ngoài Quỳnh Hoa tiểu tạ ngắm nhìn
ánh mặt trời mùa đông tỏa trên mặt hồ mênh mông gợn sóng.
Trong tiểu tạ có xông hương thơm, có lò sưởi ấm và vài
người đang ngồi trò chuyện.
Một giọng nói cực kỳ nho nhã ấm áp mang theo chút ý
cười vang lên, khiến người nghe có cảm giác như đây không phải là người phàm
tục.
"Chắc Vũ Văn đại thế tử không biết đó thôi, Quỳnh
Hoa tiểu tạ này nguyên là đình nghỉ mát ven hồ sen. Đầu mùa thu này, ta đã đánh
một trận vô cùng thống khoái ở đây, vô ý hủy đi cái đình này. May là Nam Tuấn
vương không trách tội, chẳng những không bắt ta bồi thường, mà còn sai người
xây sửa cái đình giữa hồ này lại thành nhà thủy tạ rộng lớn như hiện nay."
Lời này là do Vân Trầm Nhã thốt ra. Nói xong, cả nhà
thủy tạ đều vô cùng tĩnh lặng.
Trong nhà thủy tạ, ngoại trừ Vân vĩ lang và Thư Đường,
còn có Nam Tuấn vương Đỗ Kỳ.
Hôm trước xảy ra trận chiến ở Minh Hà Thiên uyển, Vân
vĩ lang bị thương, sau đó đã điểm mặt chỉ tên thẳng người gây ra là Lục Vương
gia Đỗ Lương. Giờ hắn nhắc lại chuyện xưa, tất không có ý tốt.
Đỗ Kỳ cầm tách trà lên, cười nhẹ nói: "Đại hoàng
tử thật biết nói đùa. Đại hoàng tử đường xa đến đây, là Nam Tuấn quốc ta đã
tiếp đãi không chu đáo."
Vân Trầm Nhã và Đỗ Kỳ kẻ xướng người họa, Vũ Văn Sóc
nghe mà nhướng mày.
Đại hoàng tử Anh Triêu quốc bị ám sát ở Nam Tuấn quốc,
Vũ Văn Sóc đã sớm nghe tin, chẳng những vậy hắn còn biết nguyên nhân thật sự
trong đó.
Thật ra, đằng sau kế hoạch lén đả thương Đại hoàng tử
này, không phải Đỗ Lương là