
tử ngồi bên trái vị công tử tuấn tú đang
phe phẩy quạt, vừa nghe xong, cẩm y công tử xoẹt một tiếng khép quạt lại, cười
khẩy một tiếng "Bộ ngươi tưởng nàng là ngươi sao."
Vị thanh y công tử vốn ngồi im cạnh bàn, nghe đến đó,
vừa hớt lá trà sang một bên vừa hỏi: "Vậy nàng tính làm thế nào đây?"
Vị công tử tuấn tú sửng sốt một lát nhưng không trả
lời.
Nàng lấy tay sờ sờ lên tách trà, bị nóng nên đổi sang
đi sờ tách trà của vị thanh y công tử, cười nói: "Trà của chàng nguội hơn,
hay là hai ta đổi nhé?"
Vị thanh y công tử chỉ cười rồi đổi tách trà của hai
người với nhau.
Vị công tử tuấn tú nhấp một ngụm trà, nói với vị cẩm y
công tử: "Thật ra, chuyện này nói khó cũng không khó lắm, quan trọng là
phải biết người biết ta. Trước khi ngươi đi gặp nàng, hãy tìm một người nàng
không quen biết lân la dọ hỏi xem lòng nàng ra sao, ví dụ như nàng thấy ngươi
là người như thế nào, nghĩ như thế nào về chuyện ngươi đã làm. Đến lúc đó ngươi
chuẩn bị sẵn tâm lý, khi gặp nàng cũng dễ tùy cơ ứng biến hơn. Chỉ là..."
Vị công tử tuấn tú ngừng một lát, hít hà buông tách
trà xuống "Làm sao tìm được một người mà tiểu Đường không quen biết, mà
ngươi lại có thể tin được, người đó phải được việc một chút, thông minh lanh
lợi, mồm miệng mau lẹ, đó mới là vấn đề lớn."
Vị cẩm y công tử cũng buông tách trà xuống, ngón tay
gõ nhịp trên bàn, chậm rãi nói: "Mao Toại tự tiến cử còn biết khiêm tốn ba
phần. Có ai như ngươi, tự tâng bốc bản thân mình lên tận mây xanh."
Vị công tử tuấn tú ngây người ra một hồi, không để ý
tới lời hắn nói, chỉ nhìn về phía vị thanh y công tử, nói: "Chàng thấy
sao?"
Vị thanh y công tử nói: "Nàng muốn đi cũng được,
nhưng đừng dây dưa quá lâu, ta và Đại ca sẽ chờ nàng ở tửu quán ngoài ngõ Tam
Điều."
Vị công tử tuấn tú nhếch miệng cười: "Không lâu
đâu, không lâu đâu."
Nói xong bèn đứng lên bước ra ngoài lâu. Ánh mặt trời
mùa hè dìu dịu tỏa lên khuôn mặt tuyệt mỹ của vị công tử tuấn tú. Nhưng tư thế
nàng đi có chút khập khiễng, dường như trên đùi đã từng bị thương.
Vết thương ấy là năm ngoái trong trận đánh Bắc Hoang,
Cảnh Phong đã lỡ tay đâm trúng đùi nàng.
Vị công tử tuấn tú này không ai khác chính là khuê nữ
nhà họ Thẩm đã cải nam trang - Thẩm Mi.
Cảnh Phong sững sờ nhìn chân của Thẩm Mi, ánh mắt ảm
đạm dần.
Vân vĩ lang lại nhấp một ngụm trà, giơ cán quạt lên gõ
gõ trên bàn, thản nhiên nói: "Hoàn hồn lại đi!"
Cảnh Phong giật nảy mình, lẩm bẩm nói: "Năm đó
nàng giả làm người què trước mặt ta, không ngờ giờ thì..." Thở dài, lại
bưng trà lên uống một hơi cạn sạch như uống rượu, cười nói: "Theo tính
tình của tiểu Đường, cho dù ngươi có trực tiếp đi gặp nàng, nàng cũng sẽ không
oán hờn gì ngươi đâu."
"Nhưng đã cách biệt một năm không gặp, nàng lại
sinh cho ngươi một đứa con trai, theo tính tình của ngươi, chỉ sợ là bị gần
hương tình khiếp mà thôi."
Vân vĩ lang nhíu mày nói: "Vậy thì đã sao? Ta đâu
phải thánh hiền, chẳng qua trên đời này kẻ rảnh rỗi phàm tục quá nhiều. Thất
tình lục dục, cái gì nên có ta đều có." Nói xong, lại cười giảo hoạt:
"Thật ra chân của tiểu Mi nhi bị khập khiễng cũng hay, an phận hơn, đỡ
phải suốt ngày rảnh rỗi không có việc làm, toàn suy tính cách trêu ghẹo người
khác..."
Tửu quán làm ăn buôn bán cũng không tệ. Quá giờ Ngọ
bỗng dưng có cơn mưa bất chợt rơi xuống, không ít người sau khi vào thành đã
dừng chân nghỉ tạm tại tửu quán Thư gia.
Thư Đường đang ngồi bên quầy, vừa gẩy bàn tính vừa lầm
bầm đọc ra miệng, không chú ý một chút là trong đầu liền lo ra nghĩ vẩn vơ,
nàng ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy một vị công tử tuấn tú đang đứng ngoài
cửa.
Trong khách điếm có không ít người đều bị vị công tử
tuấn tú kia hấp dẫn ánh mắt.
Vị công tử tuấn tú dung mạo vô cùng tuyệt mỹ, tuy có
chút nữ tính nhưng giơ tay nhấc chân đều rất phong lưu tiêu sái.
Thẩm Mi đứng ở cửa tửu quán nhìn xung quanh một lát,
thấy Thư tiểu Đường ra đón, đôi mắt không khỏi ngời sáng lên.
Thư Đường thật thật thà thà nói với nàng: "Vị
khách quan này, bên ngoài hết chỗ, nhưng bên trong còn bàn trống, để ta dẫn
ngài vào."
Thẩm Mi gật đầu đi theo Thư Đường vào bên trong, vừa
đi vừa lân la làm quen: "Tửu quán này nằm ở vị trí rất khá, khách khứa từ
Nam chí Bắc đi đường mệt mỏi, tất phải dừng chân nghỉ ở đây một lát. Có thể thu
nhập không nhiều lắm, nhưng được cái là nghe được vài câu chuyện tán gẫu, tin
tức từ phương xa cũng đỡ buồn. Rất tốt, rất tốt."
Lời nói của Thẩm tiểu Mi trước nay thường làm mất lòng
người khác, nhưng có lẽ là vì có duyên với nhau, nên những lời này lại rất hợp
ý Thư Đường.
Thư tiểu Đường dẫn Thẩm Mi đến ngồi xuống bên một
chiếc bàn vuông, gật đầu nói: "Ta cũng thấy vậy, tiền bạc nhiều hay ít, ta
cũng không để ý mấy, chỉ muốn nghe chuyện từ Nam chí Bắc thôi."
Lại nói tiếp: "Vị khách quan này, muốn uống trà
hay là uống rượu? Có muốn ăn chút điểm tâm không?"
Thẩm Mi nói lung tung một hơi, Thư Đường cái nhớ cái
không.
Cuối cùng, Thư Đường nhìn Thẩm Mi một lát rồi hỏi:
"Vị khách quan này, ngài không phải là người Nam Tuấn quốc p