
nói Nam Tuấn quốc ta không có? Không phải
tiểu thế tử cũng dẫn binh tham gia cuộc đại chiến Bắc Hoang hay sao? Không phải
một chiêu xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị của Cảnh Phong tướng quân là nhờ tiểu
thế tử hỗ trợ hay sao?" Nói xong, lại thở dài "Chỉ tiếc, một hoàng tử
tốt như Anh Cảnh Phong vậy cuối cùng lại mất, cả đời vất vả vì Anh Triêu quốc,
sau khi qua đời mới được truy phong danh vị Cận vương..."
Lời vừa dứt, cả tửu quán đều yên lặng, lát sau, bỗng
có người lên tiếng.
"Thật ra ta còn nghe nói... Quên đi, không nói
cũng được, ta cũng chỉ tán dóc thôi, cũng không phải sự thật gì..."
Úp úp mở mở như thế, mọi người sao có thể buông tha
người nọ. Ai nấy đều kêu la khích lệ hắn nói tiếp.
Người nọ bèn nói tiếp: "Là như thế này. Ta có họ
hàng làm quản sự cho quan lại trong Kinh Hoa thành. Vị quan đó thích tán gẫu,
mười có hết tám bị họ hàng của ta nghe được. Nói là... đúng rồi, sáu năm trước,
chuyện Đại hoàng tử Anh Triêu quốc cưới Hoàng phi, các người còn nhớ
không?"
Có người lên tiếng đáp: "Nhớ chứ, nhớ chứ, Đại
hoàng phi đó gia thế cũng khá hiển hách, nghe nói dung mạo cũng rất đẹp. Ai dè
thành thân vừa được ba ngày, Hoàng phi lại bị rơi xuống nước mà chết nên không
lại mặt được. Theo thông lệ của Anh Triêu quốc, cuộc hôn nhân này không thể
tính."
"Đúng, chuyện đúng là như vậy đó. Nhưng sau đó,
chuyện càng lúc càng ly kỳ hơn. Ta nghe họ hàng của ta nói, thì ra người rơi
xuống nước không phải là Đại Hoàng phi, mà là huynh trưởng sinh đôi của nàng.
Thật ra Đại hoàng phi nữ cải nam trang, thay thế huynh trưởng của nàng vào
triều làm Lễ Bộ thị lang."
Toàn bộ khách khứa xung quanh lại ào ào thổn thức.
"Còn chưa hết..." Người nọ nói tiếp
"Năm ngoái, thân phận Đại Hoàng phi bị vạch trần, lấy giả thay thật, khi
quân phạm thượng, vốn là trọng tội phải bị chém đầu và tru di cửu tộc. Không
ngờ nàng ấy chỉ bị ba mươi đại bản rồi hết tội. Các người đoán coi là tại
sao?"
Lại có người đáp: "Còn phải nói nữa sao, nàng ấy
là nguyên phối phi tử của Đại hoàng tử. Đại hoàng tử Anh Triêu quốc hùng tài vĩ
lược, thủ đoạn hà khắc, nổi tiếng trong khắp Thần Châu này. Có Đại hoàng tử che
chở, cho dù là mười người bị tội tru di cửu tộc cũng không chết được a."
"Vậy là ngươi đã đoán sai rồi. Quả thật Đại hoàng
tử có nói vài lời giúp 'Đại Hoàng phi', nhưng người liều chết bảo vệ cho nàng
ấy chính là Nhị hoàng tử Anh Cảnh Phong."
Toàn bộ khách khứa xung quanh lại hít hà ngạc nhiên.
"Nhị hoàng tử Cảnh Phong còn nói, người được gọi
là 'Đại hoàng phi' này thật ra là phu nhân đã thất lạc mấy năm trước của
hắn."
"Vậy còn Đại hoàng phi, nàng thừa nhận sao?"
"Lạ là lúc đó 'Đại hoàng phi' hùng hồn chống chế,
nhưng sau đó khi Nhị hoàng tử Cảnh Phong đi đánh giặc, nàng lại chạy theo đến
Bắc Hoang. Nghe nói sau khi nàng nhìn thấy Nhị hoàng tử rơi xuống núi, bản thân
nàng cũng nhảy xuống theo..."
Những câu chuyện phiếm kiểu này không phải là lần đầu
tiên Thư Đường nghe kể đến. Nhưng lần nào nghe được nàng cũng đều không nhịn
nổi cảm khái, khổ sở.
Năm đó Cảnh Phong mất đi thê tử đau đớn ra sao, Thư
Đường thấy mà cũng đau lòng lây. Không ngờ hắn và Thẩm Mi gặp lại nhau chưa đầy
một năm lại rơi vào kết cục kẻ mất người còn như thế.
Thư tiểu Đường đang suy nghĩ mông lung, chợt nghe có
một vị khách cười khẽ một tiếng.
"Các ngươi nói chuyện này ly kỳ sao? Toàn là
những chuyện cũ mèm cả. Để ta kể chuyện mới nhất cho các ngươi nghe, bảo đảm
nghe xong nửa câu các ngươi cũng thốt không nên lời."
Giọng điệu của người này thật vô cùng ngạo mạn. Mọi
người nghe xong, có người nín thở lắng nghe, có người mỉa mai la hét.
Người nọ vẫn điềm tĩnh giơ ấm trà lên, nói:
"Chưởng quỹ, hết nước rồi."
Thư Đường giật mình hoàn hồn "Ờ" một tiếng,
vội vàng mang ấm trà đi châm thêm nước.
Lúc này người nọ mới từ từ nói: "Thừa Hiên đế của
Anh Triêu quốc đúng là kỳ tài mà đương thời hiếm có người nào có thể so sánh
được."
"Mấy năm trước, hắn xuôi Nam đến Nam Tuấn quốc,
ngược Bắc lên Mạo Lương quốc, bình ổn mối loạn tiềm ẩn Liên Binh phù ở hai đầu.
Thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn khiến ai nấy đều tâm phục khẩu phục. Cuối Hè đầu Thu
năm ngoái, hắn mới về lại Vĩnh Kinh thành của Anh Triêu quốc, vừa về đến đã
tiện tay phá mấy vụ án lớn."
"Vì Chiêu Hòa đế đã sớm có ý truyền ngôi lại, sau
khi Anh Triêu quốc xuất binh chinh phạt, Thừa Hiên đế liền được phong làm Thái
tử. Lúc ấy, gần thì tru diệt loạn thần tặc tử, xa thì bình ổn dân tâm, nội
chỉnh lý quốc sự, ngoại bình định chiến loạn, nhiều trọng trách khó khăn như
vậy, hầu như chỉ một mình Thừa Hiên đế gánh vác."
"Cũng không phải nói những công tích vĩ đại này
đều do một mình Thừa Hiên đế làm ra, nhưng tính theo ngày tháng, từ khi Anh
Triêu quốc bắt đầu bị loạn lạc, cho đến khi bình ổn xong, vừa đúng thời gian
Thừa Hiên đế chấp chính."
"Mà từ cuối mùa Hè đến mùa Đông cũng chỉ mới gần
nửa năm mà thôi."
"Thử hỏi, trên thế gian này có vị thái tử nào,
hoàng đế nào, có thể trong vòng nửa năm bình ổn loạn lạc, khiến giang sơn trở
nên tứ hải thái bình? Đương th