Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc

Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322472

Bình chọn: 7.5.00/10/247 lượt.

lo lắng kỳ thực bản thân mới là mục tiêu của bọn hắn.

Nam nhân bị nàng chọc giận, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng đem Bạch Lăng đẩy sang một bên, thân thủ bắt lấy nàng, dùng sức nàng một cái tát. "Mẹ nó, đều là vì ngươi kỹ nữ này!"

Ôn Lực Nhã bị đánh cho nhãn mạo kim tinh, còn không kịp phản ứng, tên kia đã bắt đầu kéo nàng đi.

" Ngươi cho ta lại đây!"

Hắn sức lực rất lớn, lớn đến nàng hoàn toàn chống lại không được, chỉ có thể tận khả năng không cho bản thân té ngã.

" Ngươi muốn dẫn nàng đi nơi nào? Hỗn đản, buông nàng ra!" Bạch Lăng đột nhiên xông lên công kích hắn.

" Mẹ nó!" Hắn rít gào hướng Bạch Lăng, khiến nàng một cái lảo đảo ngã trên mặt đất.

" Bạch Lăng!" Ôn Lực Nhã sợ hãi kêu lên, nhìn nam nhân đang giữ nàng, lại bước chân đuổi tới hướng Bạch Lăng ngã trên mặt đất.

" Không!" Nàng kêu to từ bên cạnh mãnh lực đánh lên hắn, ý đồ làm hắn buông tay.

Không biết bản thân có hay không thành công gắng sức chỉ biết là tên hỗn đản kia dùng sức nắm bả vai mình, đồng thời giận không thể hướng nàng rít gào ra một câu thô tục, nâng cao quả đấm dùng sức đánh xuống -

Nàng nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu đựng một quyền kia nhưng kỳ quái chính là, một quyền kia trước sau không rơi xuống, trừ lần đó ra, lực đạo nắm trên vai nàng cũng không thấy.

Nàng mở mắt ra, vừa vặn trông thấy tên kia nhẹ như hồng mao bị người theo bên người nàng xách đi, sau đó một người trọng quyền đánh cho khom lưng thiếu chút nữa không bay được.

Nàng kinh ngạc nhìn thấy Vệ Thịnh, chồng trước của Tiểu Vũ.

" Có hay không bị thương?" Vệ Thịnh quay đầu lại hỏi nàng.

Nàng mờ mịt lắc đầu, còn đang bất ngờ hắn làm sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.

" Đi xem Bạch Lăng có hay không bị thương."

Bạch Lăng? Được rồi, Bạch Lăng!

Nàng lập tức xoay người tìm được Bạch Lăng ngã nằm trên mặt đất cũng không nhúc nhích, sau đó mặt không có chút máu nhằm phía nàng. Mình ban nãy không cứu được nàng sao? Nàng vẫn còn bị tên hỗn đản đó đá tới vậy sao?

" Bạch Lăng?" Ôn Lực Nhã kinh hoàng kêu lên, cẩn cẩn dực dực đẩy ra hai bên tóc phủ trên mặt nàng, chợt trông thấy vết thương phiếm trứ huyết xuất hiện trên trán nàng. "Bạch Lăng!"

" Làm sao vậy, nàng ta bị thương sao?" Thanh âm của Vệ Thịnh trên đỉnh đầu nàng vang lên.

Nàng ngẩng đầu, rơi lệ đầy mặt lại không biết làm sao gật đầu. "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Nàng tâm hoảng ý loạn hỏi.

" Ta xem." Vệ Thịnh mi tâm* cau lại ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của Bạch Lăng.

(* mi tâm: vùng giữa đôi lông mày)

" Lão bà!"

Nghe thấy tiếng kêu kinh sợ của Tề Thác, nàng mới ngẩng đầu lên, cả người đã bị hắn theo trên mặt đất ôm lấy, dùng sức kéo vào trong lòng hắn.

Thân thể hắn hơi run rẩy, tim đập dữ dội xuyên thấu qua quần áo va đập trên ngực nàng, chứng minh hắn đã bị nhiều kinh hách.

Nàng cố sức ôm hắn, đem thân thể run rẩy hướng trong lòng hắn chui vào, ích kỷ giờ khắc này tạm thời đem chuyện Bạch Lăng để phía sau, trấn an hắn đồng thời cũng trấn an bản thân.

" Em không có việc gì nữa?"

" Không có việc gì." Nàng yên lặng, nước mắt kiềm chế không được rơi xuống.

" Không được làm anh sợ." Hắn thầm nói, trong thanh âm vẫn mang theo sợ hãi.

Nàng trong lòng hắn lắc lắc đầu, nói không nên lời.

" Lão công, Bạch Lăng nàng... Nàng...." Ôn Lực Nhã nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nghẹn ngào mở miệng nhưng là khóc không thành tiếng.

Tề Thác ôn nhu đem lão bà vẻ mặt rơi lệ lại lần nữa ôm trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn hướng Vệ Thịnh.

" Nàng ấy ra làm sao?"

" Chẳng qua là trở ngại phải bất tỉnh mà thôi, không có gì đáng ngại. Bất quá vì để ngừa vạn nhất, có lẽ đến bệnh viện dường như tốt hơn." Vệ Thịnh nói.

" Ta đưa các nàng tới bệnh viện, ở đây...."

Vệ Thịnh nhanh chóng tiếp lời, "Ở đây giao cho ta."

Hai người nhìn thoáng qua, liền biết đối phương muốn nói cái gì hoặc làm cái gì.

" Yên tâm, giao cho ta đi." Vệ Thịnh hướng hắn cam đoan.

Tề Thác gật đầu, buông lão bà ra, ôm lấy Bạch Lăng hôn mê bất tỉnh trong tay Vệ Thịnh, sau đó đối Ôn Lực Nhã nói: "Chúng ta đi thôi."

" Cảm ơn ngươi, Vệ Thịnh." Nàng nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, xoay người đối Vệ Thịnh nói lời cảm ơn.

" Tiểu Vũ rất lo lắng cho ngươi, như thế này nhớ kỹ gọi điện thoại báo bình an cho nàng."

" Hảo. Sau khi xác định Bạch Lăng không đáng ngại, Tề Thác liền đem Ôn Lực Nhã mạnh mẽ lôi đi, cầm Bạch Lăng mặt không có chút máu hình như bất cứ lúc nào đều có thể té xỉu cho đồ thánh chiếu cố.

Nàng đương nhiên biết lão công làm như vậy là đang giúp hai vợ chồng bọn hắn - ách, hai vợ chồng có cơ hội ở chung, nhưng mà nàng vẫn rất lo lắng cho Bạch Lăng nha!

" Lão công, chúng ta đợi một lát nữa, chờ nàng tỉnh lại sau đó mới đi có được hay không?"

" Đồ thánh sẽ chiếu cố nàng ta."

" Em biết đồ thánh sẽ chiếu cố Bạch Lăng, nhưng mà em muốn chờ xác định Bạch Lăng thực sự không có việc gì sau đó mới đi."

" Đồ thánh sẽ chiếu cố nàng ta." Tề Thác nhất thành bất biến* đáp.

( * nhất thành bất biến: quyết định rồi sẽ không thay đổi)

" Lão công...."

"Đừng cố gắng hơn nữa, anh bây giờ rất tức giận."

Hắn đột nhiên nói ra một câu, khiến nàn