
ngập tơ máu, sưng đến mức cơ hồ làm cho hắn đều nhận thức không được. Thời gian ngắn ngủi như thế, nàng thế nhưng liền biến thành bộ dáng này? Chết tiệt! Trầm gia đối đãi với nàng như thế nào đây?
“Ta không khóc, Tú ca, huynh cũng đừng khóc a.” Nàng nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ bé, lau đi lệ trên khóe mắt hắn, khóe miệng nở ra một nụ cười.
“Ta dẫn theo người trở về, cho nên mới chậm như vậy. Nàng đừng tự giận mình.” Uất Trì Tú đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, ức chế không được hốc mắt nóng rực, cảm nhận thân mình trong lòng càng thêm mảnh mai, hắn đau lòng đến sắp không thể hô hấp.
“Người?” Ánh mắt Trầm Lâu Đậu chậm rãi dời về phía đại môn, nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên chậm rãi bước tới gần bọn họ, Vạn Ti Ti cùng Võ Quân Nhạc đi theo phía sau bọn họ “Cô cô......”
“Trầm Lan!” Trầm Đông Thanh cùng Trầm phu nhân đồng thời kinh hô, cũng nhận ra đôi vợ chồng này.Bọn họ chính là Trầm Lan cùng Tống Khải năm đó bỏ trốn rời đi.
Vương Vân thấy thảm trạng của Trầm Lâu Đậu, đáy lòng đau xót, không đành lòng nhìn, khóe mắt nhìn thấy người phía sau bọn họ
“Cha?” Bà không dám tin trừng lớn hai mắt.
Uất Trì Tú ôm Trầm Lâu Đậu thối lui một ít không gian, để vợ chồng Vương Vân cùng Tống Khải có thể dựa vào bên người Trầm lão gia.
“Cha! Cha......” Vương Vân ngồi xổm xuống, cầm tay Trầm lão gia ngã xuống đất không dậy nổi, càng không ngừng gọi.
Vốn dĩ thần trí của Trầm lão gia đã sắp mê man bỗng ngón tay giật giật, hai mắt dần dần ngưng thần, chậm rãi nhìn Vương Vân, khóe mắt lệ quang lóe ra. Ông trời cuối cùng cũng cho ông gặp được nữ nhi rời nhà hơn mười năm!
Dùng hết một phần khí lực cuối cùng, Trầm lão gia thở phì phò chậm rãi nói:“Lan, Lan, Lan...... Cha...... Thực, thực xin lỗi...... Con......”
Bao nhiêu hận, bao nhiêu đau khổ, Vương Vân tận mắt gặp cha già rơi vào kết cục chật vật như thế, tất cả đều tan thành mây khói, một câu “Thực xin lỗi” như vậy, bà biết cha dùng hết sức lực.
“Cha......” Bà nhìn phụ thân, không nghĩ tới cha con bọn họ gặp mặt trong tình huống này.
Nghe được bà lại gọi mình là cha, Trầm lão gia nở nụ cười, hai mắt dần dần lại mất đi sáng rọi,“Chiếu, chiếu cố Lâu......” Ánh mắt Trầm lão gia cuối cùng dừng lại ở Uất Trì Tú.
Uất Trì Tú thận trọng gật đầu, cho ông một cái hứa hẹn,“Con sẽ.”
Đủ loại chuyện cũ từng chuyện một hiện lên trong đầu Trầm lão gia, cuối cùng ông còn có thể nhìn thấy nữ nhi, mà cháu gái bên người cũng có một nam nhân tốt như vậy làm bạn, ông không còn gì tiếc nuối.
Bạn già...... Tôi tới tìm bà đây......
“Cha!”
“Gia gia!” Tiếng la khóc vang lên cực kỳ bi ai, Trầm lão gia nhắm hai mắt lại, nỏ một nụ cười, không hề vướng bận rời khỏi trần thế này......
Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, xét Trầm gia ở Giang Ninh, nhi nữ của Trầm Đông Thanh, là truyền nhân của bàn long chức pháp, tài nghệ trân quý bất phàm, tính tình thiện lương, thông mình tài trí, tài mạo song toàn. Nay Trẫm hạ lệnh ra chiếu, phong Trầm nữ Lâu Đậu làm huyện quân Giang Ninh huyện, khâm thử
Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, huyện quân Trầm thị năm vừa mới mười tám, hôm nay tứ hôn, gả cho quan Tứ phẩm Tả kim ngô tướng quân Uất Trì Tú, tài tử giai nhân, ông trời tác hợp cho, tìm ngày tốt ngày tốt, bái đường thành hôn, khâm thử --
Hai đạo thánh chỉ cùng ngày đến Trầm gia, nhất thời oanh động toàn Giang Ninh, dân chúng nghị luận đều thảo luận chuyện này, ngày đó ở cửa Trầm gia có rất đông dân chúng, càng đem chuyện đã phát sinh ngày ấy lưu truyền rộng rãi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Trầm gia mất hết mặt mũi, mỗi người đều phỉ nhổ Trầm Đông Thanh vì lợi ích mà làm ra chuyện quá đáng, càng thêm đồng tình Trầm Lâu Đậu.
Trầm Đông Thanh chẳng những đã đánh mất mặt mũi, còn bị đóng cửa bởi nữ nhi được phong làm huyện quân, mà tang sự của Trầm lão gia, thậm chí không được tổ chức ở Trầm gia, mà di linh của ông được dời đến nhà của Trầm Lan tiểu thư Trầm gia, người đã mất tích bao năm qua -- cũng chính là Vương Vân, phụ trách tang sự của lão gia.
Cùng mấy ngày trước đây, ngược lại với một màu đỏ rực rỡ bay đây trời, nay màu trắng phủ khắp nơi, đạo sĩ đánh tiếng chuông không ngừng, Quan tài của Trầm lão gia tử được đặt ở phía trước, tiền đường làm linh vị, đón người tới tế bái.
Dưới ánh nến trắng lung linh, Trầm Lan cùng Trầm Lâu Đậu hai người đang quỳ trên mặt đất, để tang, mặc tang phục trắng thuần sắc, giúp Trầm lão gia đốt tiền giấy, hy vọng ông có thể an nghỉ nơi cửu tuyền.
Gian phòng này là do một người ở Giang Ninh, hào phóng cho mượn tiện việc bô trí tang sự, ngoài việc hộ tống linh cữu, còn có không ít binh tướng cũng đi tới.
Uất Trì Tú tuy rằng chưa có cùng Trầm Lâu Đậu bái đường thành thân, nhưng Thiên Tử tứ hôn, danh phận trước, cho nên hai nữ nhân không thể đáp tạ hết lễ những người đến thăm viếng đều do một tay hắn thay mặt nam nhân của Trầm gia hoàn thành.
Nhưng người của Trầm gia đương nhiên không cam lòng, nhất là Trầm Đông Thanh, hắn vì sai lầm này không thể thu được cơ hội tốt có lợi, hận nghiến răng nghiến lợi,nh