
cũng dám giữ tay nàng, đem nàng vào trong phủ.
Võ ca cho dù có võ công cao cường, nhưng mình hắn cũng không đánh lại bọn đại hán kia, hắn cùng lúc vừa phải quan tâm tâm đến Ti Ti, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị người ta đưa đi.
Bị kèm hai bên đi về phòng, nàng lớn tiếng chất vấn huynh trưởng, bộ mặt thật của hắn rốt cục hiển hiện ra, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, muốn nàng ngoan ngoãn ở trong nhà. Bởi vì hắn đã hứa đem nàng gả cho Trần Hùng, mà Trần gia cũng sẽ tận lực giúp hắn phát triển trên con đường làm quan......
Loại đả kích này khiến nàng trong khoảng thời gian ngắn không thể thừa nhận, kinh ngạc đến một lúc lâu nói không nói nên lời. Chờ sau khi nàng lấy lại tinh thần thì trời đã tối rồi. Tuy rằng nàng dùng hết các phương pháp trốn khỏi Trầm phủ, nhưng không nghĩ tới cư nhiên ngay cả chính cửa phòng mình cũng không ra được, chỉ có thể bị nhốt ở nơi này, chờ hôn lễ năm ngày sau.
Nàng khóc, hô to, điên cuồng cũng không có ai nguyện ý thả nàng ra ngoài, hạ quyết tâm khóa nàng tại gian nhà tù này, chờ đến khi gả nàng đến một nhà giam khác.
Mà mười ngày này, Võ ca không ngừng thử xông vào Trầm phủ mang nàng ra ngoài. Nhưng cuối cùng lại bị huyện lão gia cảnh cáo hạ lệnh nếu còn dám tấn công vào Trầm phủ, Vạn gia tiêu cục phải ngừng kinh doanh, càng bị uy hiếp nếu lại nhúng tay vào bất kể chuyện gì của nàng thì Vạn gia ở Giang Ninh cũng không thể sống yên ổn.
Bởi không ngừng kêu khóc, yết hầu của nàng như là bị lửa đốt, rốt cuộc không thể nói ra một câu đầy đủ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Ngoan nữ nhi, nương không phải không giúp con, mà là......” Trầm phu nhân một tay ôm môi khóc, ống tay áo chảy xuống khuỷu tay, lộ ra những vết thâm trên cánh tay. Đúng vậy, nàng cũng từng đau khổ cầu xin lão gia buông tha nữ nhi, lại chỉ đổi lấy một trận đòn hiểm, nữ nhi của bà...... Rốt cuộc nên làm thế nào mới giúp được nữ nhi đây?
Trầm Lâu Đậu mắt to vô thần nhìn cánh tay mẫu thân, trong lòng nảy lên bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, tầm mắt quay lại nhìn người trong gương, nàng lại nói với chính mình một lần nữa, vô luận như thế nào nàng cũng không thể gả đi...... Nàng sớm quyết định, cuộc đời này sẽ chỉ là thê tử của Uất Trì Tú.
Năm ngày sau --
Chiêng trống vang trời, tiếng pháo không dứt bên tai, trước Trầm phủ náo nhiệt phi phàm. Hai đại thế gia ở Giang Ninh kết thân, không phải là chuyện nhỏ. Trầm gia gả nữ, tuy là gả cho Trần gia làm thiếp thất, nhưng hai phủ vẫn là làm giống như cưới chính thê.
Trần, Trầm hai nhà bày ra trăm bàn, từ cửa thành Đông một đường mở tiệc chiêu đãi đến cửa thành Tây, dân chúng trong thành chưa từng tham gia tiệc cưới nào như vậy, mở to mắt ăn một chút món ngon.
Trần Nhã nhìn nhìn sắc trời, giờ lành đã đến, thúc giục Trần Hùng tiến đến đón dâu, nghênh tiến đại tài thần năm mươi năm tương lai của Trần gia.
Đội ngũ đón dâu một đường khua chiêng gõ trống đi vào cửa Trầm gia, người ta thấy chú rể cũng không khỏi đồng tình với nữ nhân sắp phải gả cho hắn, bộ dạng chẳng những lông mày dựng ngược, mắt lại trợn to, vẻ mặt hung tướng, xem hình thể kia, đã có thể biết hạ thân của hắn to lớn đến mức nào.....
beta:Quảng Hằng
Dân chúng trong thành mang theo tâm tình xem kịch vui, nay nhìn thấy chú rể là một người béo ục ịch như vậy, tất cả đều che môi cười trộm.
Chú rể còn không biết người khác đang cười hắn, còn tưởng rằng đoàn người đều thực nhiệt tình, thậm chí còn giơ lên một bàn tay vẫy vẫy hướng tứ phương tiếp đón. Khi ánh mắt hắn chuyển tới phương nào, nơi đó có thể nghe thấy tiếng hoan hô sấm dậy, làm hắn càng thêm cười vui vẻ, hai mắt híp lại như một đường thẳng.
Trần Hùng này ở Giang Ninh có tiếng là háo sắc, không người nào không biết trưởng tử của Trần gia là tên đại sắc quỷ, dựa vào gia thế ở Giang Ninh tác uy tác phúc, ngày thường hay tới hoa phường thanh lâu. Nghe nói, khuê nữ Trầm gia gả qua làm thiếp, khó nghe hơn, là nói không bằng kĩ nữ ở nhà! Bởi vì thê thiếp Trần Hùng đã sớm nhiều đến chật nhà.
Y theo tập tục, hiện tại đúng là lúc tân nương bái biệt cha mẹ, sau đó bà mối có thể đưa nàng tới cửa, để cho chú rể đón nhận kiệu hoa.
“Không --” Ai ngờ lúc này từ trong hỉ đường Trầm phủ lại truyền đến tiếng kêu thê lương.
“Làm sao vậy?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Các tân khách đều nhìn về hướng Trầm phủ, chỉ thấy nguyên bản là tân nương phải quỳ trên mặt đất bái biệt cha mẹ, nhưng thế nào nàng cũng không chịu quỳ xuống, thậm chí bên người còn còn có hai đại hán đè nặng nàng, ngay cả khăn đỏ đều không có trên mũ phượng.
Thấy thế, dân chúng cũng hiểu. Xem ra, khuê nữ Trầm gia này cũng không phải tự nguyện gả đi ra ngoài.
Đã nói rồi, có ai chịu gả cho người như Trần Hùng chứ?
Trầm Lâu Đậu trên đầu đội mũ phượng, hai tay bị giữ lấy, hai nam tử đứng bên cạnh nàng không thương hương tiếc ngọc chút nào, nhấc chân đá vào chân nàng, làm cho nàng quỳ xuống.
“Ta không lấy chồng! Ta không muốn...... Nương!” Nàng bi thương khóc kêu, không thể động đậy mà bị người ta đem đầu nàng ấn xuống, ước chừng dập đầu ba cái.
“Lão gia! Lão gia!