
nhưng cô biết là tin nhắn của Bạch Hạo Duy, bên môi không khỏi mỉm cười.
Vừa đến mười hai giờ trưa, Hứa Tình Hoan tránh đồng nghiệp, lặng lẽ đi lên tầng cao nhất của công ty.
Đẩy cửa ra, anh liền chạy vội tới, kéo cô đến ăn cơm dã ngoại bên cạnh bàn. “Em xem, hôm nay cơm trưa có anh đào và dâu tây em thích ăn nhất đó.”
Hứa Tình Hoan thực nghi hoặc, cô chưa bao giờ nói cho anh mình thích ăn cái gì.
“Làm sao anh biết em thích ăn anh đào và dâu tây?”
Anh nín thở, sau đó cười cười nói:“Ách, bởi vì anh cũng thích ăn, cho nên anh đoán chắc em cũng thích, khẩu vị của chúng ta giống nhau mà.”
Liếc anh một cái, cô cầm một quả anh đào nhét vào miệng, chỉ thấy anh khẽ nhíu mày.
“Anh căn bản không thích ăn anh đào.” Lần trước cô đi ăn với anh ở một nhà hàng đã phát hiện chuyện này.
“Anh……” Anh miễn cưỡng đút một quả anh đào vào miệng, phun ra cái hột nhỏ, khuôn mặt tươi cười giải thích. “Được rồi, anh sẽ nói cho em một sự thật, thực ra anh có một khả năng đặc biệt, trời sinh có thể biết người mình yêu thích cái gì.” Không thể nói thật cho cô được, anh đành bịa ra một lý do.
Cô không tin, hỏi anh. “Vậy anh biết em thích cuốn sách nào nhất không?”
“Tây Du kí.”
“Em thích nhất mùa nào?”
“Mùa xuân.”
“Em thích kiểu quần áo gì?”
“Áo khoác trắng có cổ và tay áo màu đen.”
Hỏi câu gì anh cũng trả lời đúng, cô không thể không tin lời anh nói, nhất là kiểu áo khoác đó, bởi vì bây giờ mới vào xuân, trong khoảng thời gian này cô chưa từng mặc kiểu áo đó trước mặt anh.
“Thế nào? Em có thể tiếp tục kiểm tra anh.” Bạch Hạo Duy đắc ý nói.
“Từ nhỏ anh đã có khả năng này sao?” Hứa Tình Hoan tò mò hỏi.
“Ách, cũng không phải, khi gặp được em anh mới biết được, cho nên anh càng thêm xác định kiếp trước chúng ta đã từng là một đôi vợ chồng thực ân ái, cho nên anh mới biết được em yêu thích cái gì.” Từng kết giao bốn năm, cô rất thích cái gì, không thích cái gì, anh đều biết rõ.
Trong khoảng thời gian ở chung này, cô cũng có loại cảm giác quen thuộc với anh. Nếu con người thật sự có kiếp trước, nói không chừng bọn họ thật sự đã từng là một đôi vợ chồng, thế nên trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã có thể thích anh rồi.
Nhớ tới chuyện buổi sáng Troy nói với cô, cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi:“Anh thật sự không muốn vẽ tranh nữa sao?”
“Không muốn.” Bạch Hạo Duy đáp rất kiên quyết, không chút do dự.
“Em đã xem qua những bức tranh anh vẽ ở trên mạng.”
“Vì sao đột nhiên muốn xem tranh anh vẽ?” Anh hồ nghi hỏi, chắc phải có lý do nào đó.
“Buổi sáng Troy đến tìm em, anh ấy muốn em khuyên anh tiếp tục vẽ tranh.” Cô thẳng thắn nói.
“Tên kia còn tìm đến em sao, vậy em nói như thế nào?” Cô sẽ không khuyên anh quay về với hội họa chứ?
“Đây là chuyện của anh, chỉ có thể từ anh quyết định thôi, không ai có thể miễn cưỡng anh.”
Câu trả lời của cô làm anh thực vừa lòng liên tục gật đầu. “Ừm ừm, đúng vậy.”
“Vì sao anh không muốn tiếp tục vẽ tranh?” Cô thấy tay anh có vẻ hơi run, nhưng qua một thời gian nữa chắc là có thể cầm bút vẽ rồi.
Anh trầm ngâm. “Thẳng thắn mà nói, anh không vẽ được những tác phẩm giống như trước nữa, một Bạch Hạo Duy có tài năng hội họa trời cho đã bị rượu giết chết rồi, bây giờ anh thầm nghĩ sống một cuộc sống hạnh phúc bình thường bên người mình yêu.” Hai mắt anh thâm tình nhìn cô, nói với cô những lời từ đáy lòng mình – anh vì em mà sống lại, Tình Hoan, sau này anh chỉ vì em mà sống.
Hai má cô đỏ ửng vì câu nói của anh, cô biết người yêu mà anh nói đến là chỉ mình.
“Tình Hoan, anh biết như vậy quá nhanh, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn hỏi em, gả cho anh được không?” Anh nắm lấy bàn tay đặt trên bàn của cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Cô kinh ngạc nhìn anh.
Quả nhiên đã dọa cô rồi, anh vội vàng nói:“Không sao, em có thể từ từ suy nghĩ, anh sẽ chờ em.”
Trong nháy mắt cô gần như xúc động muốn gật đầu, may mắn lý trí của cô hoàn hồn đúng lúc.
Tuy rằng không đồng ý với anh, nhưng biết anh thật tình muốn ở bên cô cả đời, Hứa Tình Hoan cảm thấy lòng mình ngọt ngào ấm áp như được rót mật ong vào.
Cô vội vàng muốn Triết Tự trông thấy anh, cậu ấy nhất định cũng sẽ thích anh.
“Tình Hoan, sáng mai chúng ta ăn bánh mì tròn được không?” Bây giờ tối nào Bạch Hạo Duy cũng gọi điện thoại cho cô.
“Ngày mai anh không cần làm bữa sáng đâu, bữa sáng em sẽ chuẩn bị.” Từ khi anh bắt đầu đón cô đi làm, ngay cả bữa sáng anh cũng chuẩn bị cho cô, ăn nhiều bữa sáng và bữa trưa anh chuẩn bị như vậy, cô cảm thấy mình cũng nên làm chút gì đó cho anh.
“Thật sự? Vậy anh muốn ăn hai phần nhé.” Tiếng nói khàn khàn của Bạch Hạo Duy lộ ra ý cười nồng đậm.
Hứa Tình Hoan sửng sốt một lúc, mới mở miệng, “Được.” Đối thoại như vậy giống như trước đây cô đã từng nghe qua rồi.
“Đúng rồi, Tình Hoan, tối thứ sáu có mưa sao băng, chúng ta cùng đi xem được không?”
Mưa sao băng? Cô nhớ rõ trước kia cũng có người đưa cô đi xem, tối hôm đó rất lạnh, sau đó…… Kỳ quái, sao cô không nhớ ra là đã xem cùng ai nhỉ?
“Tình Hoan, em có nghe thấy lời anh không? Chúng ta cùng đi xem mưa sao băng nhé.” Không thấy cô trả lời, Bạch Hạo Duy lại nói một lần