XtGem Forum catalog
Vợ Yêu Khó Thuần Phục

Vợ Yêu Khó Thuần Phục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322783

Bình chọn: 10.00/10/278 lượt.

"Tiểu tử, kỹ thuật bóng của cậu có tiến bộ nha", Mạnh Tử Long vỗ vai Hạ Vũ nói.

"Tôi mỗi ngày đều chăm chỉ khổ luyện với mục tiêu lớn nhất chính là có thể vượt qua cậu". Hạ Vũ lau mồ hôi trên trán.

Mạnh Tử Long và Hạ Vũ là bạn học, thời đại học bọn họ thường cùng nhau chơi bóng. Bây giờ mặc dù vì công việc không thể thường tụ chung một chỗ nhưng chỉ cần là không bận việc gì thì bọn họ liền tới đây PK một trận xem có hay không có người lười biếng tập luyện.

"Vũ, muốn vượt qua tôi sợ rằng cậu còn phải khổ luyện thêm mấy năm nữa mới được nha". Mạnh Tử Long vỗ vỗ bả vai Hạ Vũ, vừa đi vừa nói.

"Long, thời đại học cậu vẫn là coi thường tôi, đến hiện tại vẫn là coi thường tôi thế này, sẽ có một ngày tôi sẽ vượt qua cậu để cậu cũng nếm thử mùi vị thất bại."

Quả thật như thế, Mạnh Tử Long bất kể là từ thời đi học hay thời điểm bây giờ đang ở thương giới anh chưa từng nếm qua thất bại...

Một nữ sinh cầm túi chạy thẳng tới đụng phải lồng ngực kiên cố của Mạnh Tử Long.

"Cô có chuyện gì xảy ra? Đi bộ đều không mở to mắt như vậy sao?" Hạ Vũ rõ ràng có chút tức giận nhìn đến nữ sinh trước mặt đang dùng tay xoa ót mà trách cứ.

"Thật xin lỗi". Cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Tử Long.

"Ta không phải cố ý", nhẹ nhàng cúi đầu bày tỏ áy náy.

Làn da trắng nõn, lông mày thanh tú, mắt to lung linh, sống mũi màu hồng, cánh môi mỏng, còn có kia má lúm đồng tiền hãm sâu.

"Về sau đi bộ cẩn thận một chút". Hạ Vũ lỗ mãng hướng nữ sinh kia nói mà Mạnh Tử Long chỉ là cúi đầu lẳng lặng nhìn cô.

"Thật ngại quá, tôi không phải cố ý." Nhìn bộ dạng người nam nhân do mình đụng trúng cô lại lần nữa nói lời xin lỗi.

"Chúng ta đi thôi". Hạ Vũ ý bảo Mạnh Tử Long nếu không có sao thì có thể rời đi.

"Vậy tôi đi trước." Cô hướng về phía Mạnh Tử Long híp híp mắt cười áy náy.

"Bây giờ nữ sinh thật sự là càng ngày càng lỗ mãng, đi bộ cũng không để ý một chút, rõ ràng gấp gáp như vậy chắc đến tám phần là đi hẹn hò bạn trai."

Mặc dù đã xong chuyện nhưng Hạ Vũ vẫn ở bên cạnh Mạnh Tử Long thao thao bất tuyệt.

Cô ấy có bạn trai chưa? Không biết vì sao mà trong Mạnh Tử Long lại có nghi vấn như vậy.

"Long, cậu ở đây nghĩ gì thế? Không nghe thấy lời tôi nói sao?" Từ lúc xảy ra va chạm tới giờ Hạ Vũ phát hiện Mạnh Tử Long không hề có phản ứng với chủ đề của mình.

"Không có gì, chỉ là đang nghĩ một chút chuyện công ty thôi." Cô gái kia nụ cười thật đẹp, Mạnh Tử Long không nghĩ tới chỉ ánh mắt nhìn vào nữ sinh kia thôi cũng có thể trực tiếp khoá trụ tim hắn. Không biết cô gái ấy có bạn trai chưa?

"Long, cậu cũng quá liều mạng với công việc, khó khăn lắm mới ra ngoài thư giãn một chút, không nên nhiều về công việc." Nghe Mạnh Tử Long nói đang suy nghĩ công việc Hạ Vũ cảm thấy cuộc sống nên vào thời điểm cần hưởng thụ hãy hưởng thụ không cần vì sự nghiệp mà hi sinh tất cả.

"Đi ăn cơm đi," Mạnh Tử Long vỗ vỗ vai Hạ Vũ nhưng là trong đầu lại thoáng qua bóng dáng cô gái kia, cô vội vàng như vậy rút cục muốn đi làm gì?

Chưa từng nghĩ tới đối với một nữ sinh vừa gặp đã yêu nhưng hôm nay dường như chuyện đó đã xảy ra.



"Ba, con đã trở về." Cô mở chốt cửa nhà mình.

"Chị đã trở về."

"Thư Thụy nhận lấy túi xách rồi đi kêu ba." Cô vừa cởi giày vừa nói với Thư Thụy. Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô em gái cô cảm thấy rất vui vẻ mặc dù cô và em gái thực chất không có máu mủ nhưng cô lại thật lòng coi như em gái ruột.

"Ba, chị đã trở lại." Thư Thụy hướng người đàn ông đang nấu ăn trong bếp mà gọi.

Năm cô tám tuổi mẹ cô bị tại nạn xe cộ đã qua đời. Quãng thời gian mười năm sau đó hai cha con cô nương tựa vào nhau mà sống.

Còn nhớ năm cô tròn mười tám tuổi, ngày đó ba cô đã hứa sẽ đáp ứng nguyện vọng sinh nhật của cô, cô chính là hi vọng cha có thể tìm một người bạn cùng trải qua nửa quãng đời còn lại của ông. Kể từ khi mẹ cô qua đời, cô đều biết nỗi cực khổ của ba cô, chỉ là sau này lớn lên cô mới càng thấu hiểu những khổ cực đó của ba.

"Ông hãy đi ra ngoài đi, nơi này để tôi làm là được rồi." Trong phòng bếp người phụ nữ cười nói với ba cô. "Đi chăm sóc Điềm Điềm một chút đi, khó có dịp con gái lớn mới trở về nhà."

Sau ngày đó ba cô dẫn người phụ nữ tên Thư Uyển về nhà.

Thư Uyển là một bà mẹ đơn thân, thời điểm cùng cha cô kết hôn đem theo con gái riêng tới nhà cô, bây giờ chính là em gái Thư Thụy của cô.

Kể từ sau khi ba cô tái hôn, cô như thấy được nụ cười trên gương mặt ông từ mười năm trước, cô càng cảm thấy quyết định để ông tìm một người cùng ông chung sống nửa đời còn lại của cô là đúng.

"Ừ." Cam Lâm cười đáp lại người phụ nữ rồi rời khỏi phòng bếp.

"Điềm Điềm."

"Ba." Cô đi tới ôm thật chặt Cam Lâm, "Ba, con rất nhớ ba."

"Con gái ngốc, ba cũng rất nhớ con." Cam Lâm nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Cam Lâm là người ít nói cũng không biết cách biểu đạt tình cảm thế nào, chỉ yên lặng chăm sóc tốt nhất cho cô, ông muốn cô cũng có một tuổi thơ vui vẻ giống bao đứa trẻ khác cho nên bất kể ông phải chịu cực khổ như thế nào cũng không để cho cô bị một chút xíu ủy khuất.

"Ba, Thụy Thụy cũng muốn được ôm." Nhìn cô cùng Cam Lâm hạnh phúc, Thư Thụy thấy ghen tị.