
g hỏi thăm như thói quen, trực tiếp nói thẳng.
“Ha ha, sốt ruột rồi sao?”.
“Rốt cuộc là ai?”.
“Đừng vội, anh cô đang ở chỗ này! Tôi chiếu cố anh ta rất tốt!”.
“Ông đã làm gì anh trai tôi?”.
“Giang Phỉ Á, đây là lời cảnh cáo vì việc cô không nghe lời, lúc đó cho cô làm trong bệnh viện, tại sao phải tổn thương tới mình? Cô xem một chút, nếu lúc đó cô phối hợp với chúng tôi, bây giờ chúng tôi còn bắt anh trai cô làm gì?”.
“Ông là đồ hèn hạ!”.
“Ha ha, Giang Phỉ Á, đây là kết cục cô không nghe lời!”.
“Làm sao ông mới có thể thả anh trai tôi?”.
“Vẫn là câu nói kia của tôi, giao đồ thì tôi sẽ tha cho anh trai cô!”.
“Ông có thể đảm bảo vật chứng kia sẽ không ảnh hưởng đến Cảnh Tô chứ?”.
“Cô yên tâm, không chừng con bé Cảnh Tô còn phải cảm tạ cô!”. Trong điện thoại truyền đến tiếng cười.
“Chú Diêu, chuyện chú làm là muốn tổn thương đến Cảnh Tô, chú cứ yên tâm,
trong tay của cháu có thêm căn cứ phạm tội chính xác của chú!”.
“Cháu gái ngoan của ta, dừng nói những uy hiếp này, để ta cho cháu nghe giọng của anh trai cháu một chút, cháu đừng có quên anh trai cháu còn đang
trong tay ta!”.
“A a, các người thả tôi ra! Tôi muốn, cho tôi,
cho tôi!”. Giọng nói của Giang Phỉ Thiên ở đầu bên kia vô cùng thống
khổ. Giang Phỉ Á quả thật không thể tưởng tượng được.
“Được, cháu đồng ý với chú!”.
“Cháu gái ngoan của ta, nếu như để cho chồng của cháu biết, mệnh anh trai cháu có giữ được hay không thì không biết được!”.
Tút tút, đối phương cúp điện thoại rồi, cô ngay cả nghe thêm giọng nói của anh trai cũng là một yêu cầu xa vời.
Giang Phỉ Á cúp điện thoại, cả người cúi sát mặt đất, chỉ cảm thấy từng đợt rét lạnh xâm nhập vào cơ thể.
Tô Tô à Tô Tô, sao lại là cậu, vì cái gì mà ba phen bốn bận đều là cậu, tớ sắp không chịu được nữa rồi.
“Em làm sao vậy, có chuyện gì thế?”. Lục Phạm vừa trở về đã nhìn thấy Giang Phỉ Á ngồi dưới đất, mà trong phòng đứa nhỏ khóc khàn cả giọng rồi!
“A, không có việc gì! Cục cưng khóc rồi, em đi xem con!”. Giang Phỉ Á sợ Lục Phạm nhìn được dấu vết gì đó.
“Này này, Y Y, Y Y!”.
Giang Phỉ Á coi như không nghe thấy tiếng Lục Phạm la lên, giận dỗi đóng cửa lại, Lục Phạm ăn canh bế môn!
“Y Y, em hãy nghe anh nói, là anh không tốt, em đừng tổn thương chính mình để hả giận, được không?”. Giang Phỉ Á nghe thấy lời nói của Lục Phạm... càng khóc lớn hơn.
“Lục Phạm, anh đi ra ngoài tìm anh trai em
đi, để một mình em ở nhà! Van cầu anh!”. Giang Phỉ Á biết mình sắp không chịu được nữa, nếu như bị Lục Phạm biết, Tư Mộ Thần và Cảnh Tô cũng sẽ
biết, đến lúc đó anh trai cô sẽ mất mạng.
“Y Y, anh không đi, em
mau ra đây đi! Anh biết em rất sợ hãi, từ nay về sau anh sẽ không đi
nữa, anh ở cùng với em, được không?”.
“Không được, đừng như vậy,
Lục Phạm, anh mau đi ra ngoài, nếu anh không đi, em cắt cổ tay cho anh
xem!”. Giang Phỉ Á cầm dao găm vọt từ trong phòng ra.
Lục Phạm, em không cố ý, em chỉ không muốn để anh thấy bộ dạng Giang Phỉ Á như vậy, cho nên anh hãy đi đi, được không?
“Y Y, anh đi, anh đi, em đừng tổn thương chính mình!”.
“Đợi một chút!”.
“Làm sao vậy?”.
“Đưa con theo, trước tiên anh hãy đưa con đến nhà họ Tô đi!”.
Cô không muốn để con trai nhìn thấy mình làm loại chuyện không tốt này,
bây giờ là thời điểm láu lỉnh nhất của con, nếu nó thấy mẹ làm chuyện
xấu, có phải nó cũng sẽ học xấu không?
Không, cô không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cho nên cô muốn Lục Phạm đưa cục cưng đi.
“Y Y, để con ở cùng em không tốt sao?”. Lục Phạm thật sự sợ là Giang Phỉ Á sẽ làm chuyện điê rồ, bởi vì tình cảm của Giang Phỉ Á với Giang Phỉ
Thiên, tất cả mọi người đề thấy. Hai người họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên,
Giang Phỉ Thiên lại không phải là con nhà họ Giang, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Giang Phỉ Á sẽ gả cho Giang Phỉ Thiên, làm sao nghĩ được sẽ
theo anh?
Mà ngay cả chính Giang Phỉ Á cũng không lường trước
được kết quả này mà. Kỳ thật Giang Phỉ Á vẫn không thể tiếp nhận mình.
Lục Phạm ôm đứa nhỏ từ trong phòng ra, đưa lưng về phía Giang Phỉ Á,
“Y Y, nếu em không quan tâm anh và đứa trẻ, anh sẽ thành toàn cho e!”. Lục Phạm nói rất đúng, không oan ức, người mẹ nhẫn tâm, rõ ràng không cầ
con mình.
“Lục Phạm, em...”.
“Y Y, em không cần nói gì, anh đều biết!”. Lục Phạm đi rồi, một mình Giang Phỉ Á trong phòng nghĩ nên làm thế nào mới tốt!
Có một em trai đến nhà họ Tư, người vui nhất là Tư Tiểu Binh, quả nhiên
cha không lừa gạt bé, nhanh như vậy đã có một em trai rồi.
“Ba, ba thật sự không lừa gạt con, nhanh như vậy đã có em trai rồi, tốc độ của ba và mẹ thật nhanh!”.
Tư Tiểu Binh nói xong khiến mấy vị trong nhà bọn họ phun nước trà ra. Con
bé nghĩ sinh con là vê bùn nặn búp bê sao mà nhanh như vậy đã có!
“Tiểu Tiểu Binh, con xem, em trai ngáp rồi để cho em trai đi ngủ nhé. Con chờ một lát để bà vú đi pha sữa bột, con một cốc, em trai một cốc!”.
“Con biết rồi, bà nội!”. Chân nhỏ của Tư Tiểu Binh chạy đi trước, trong lòng rất vui vẻ.
Tư Tiểu Binh nghĩ, anh Tuấn cũng là của mình, em trai nhỏ này cũng là của
mình, không được, bé phải đi hôn một cái, đây là của bé! Bé lạch