
i>
仰天長嘯,
壯懷激烈。
三十功名塵與土,
八千里路雲和月。
莫等閑、白了少年頭,
空悲切。
靖康恥,
猶未雪。
臣子恨,
何時滅!
駕長車,
踏破賀蘭山缺。
壯志飢餐胡虜肉,
笑談渴飲匈奴血。
待從頭、收拾舊山河,
朝天闕。
Mãn Giang Hồng
Tóc dựng mái đầu,
Lan can đứng tựa,
Trận mưa vừa dứt.
Ngóng trời xa,
Uất hận kêu dài.
Hùng tâm khích liệt,
Ba mươi tuổi cát bụi công danh,
Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.
Chớ lỏng lơi nữa kẻo bạc đầu,
Ích gì rên xiết.
Mối nhục Tĩnh Khang,
Chưa gội hết.
Hận thù này,
Bao giờ mới diệt.
Cưỡi cỗ binh xa,
Dẫm Hạ Lan nát bét.
Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ,
Khát, cười chém Hung Nô uống huyết.
Rồi đây dành lại cả giang san,
Về chầu cửa khuyết.
Chúng ta thủ thành đã 6
ngày. Nhưng viện quân vẫn như cũ không thấy bóng dáng. Chủ bộ đại nhân trẻ tuổi
thở dài nặng nề, những cao môn đại hộ trong thành đều đã hết năng lực. Mấy gia
chủ các Sĩ tộc liên hiệp thuyết phục chủ bộ đại nhân mở thành đầu hàng.
Đầu hàng? Ta đột nhiên cảm thấy rất buồn cười. Với những thế gia này, ta luôn
phải nhớ rõ, ngàn vạn lần không được theo chân bọn họ làm ăn buôn bán. Ngươi
cũng biết, cùng những người chỉ số thông minh quá thấp làm ăn đối với tim mạch
sẽ thương tổn rất nghiêm trọng. Thời đại này y học chưa cao, phòng tuyệt đối
hơn trị liệu.
Chủ bộ đại nhân kinh hoảng tìm đến Chu Cố thương lượng, hắn mặt mũi trầm tĩnh,
vết sẹo ngay cả đỏ 1 chút cũng không có. Hắn nói, “Việc này rất hệ trọng, triệu
tập tất cả các sĩ thân tới thảo luận thôi.”
Vị chủ bộ đại nhân này mới vừa mười chín tuổi, cũng không nghĩ ra chủ ý gì. Đứa
bé đáng thương, chỉ có thể để Chu Cố làm chủ.
“... Không thể đầu hàng?” Ta nhỏ giọng hỏi, “Đặc biệt là những người ngu ngốc
muốn chạy vào chỗ chết này.”
“Hả?” Hắn cười cười nhìn ta, “Nói thế nào?”
“Ta nếu là giặc cướp, vào thành nhất định trước tiên phải chém giết những thứ
Sĩ Tộc kia.” Ta thẳng thắn mà nói, “Tiền chẳng rất nhiều, nữ nhân nhất định
cũng rất đẹp. Bọn họ là đầu bị hỏng sao? Mở cửa hoan nghênh người ta tới
cướp... Ngu ngốc.”
Hắn cười lớn, vỗ nhè nhẹ bả vai của ta, “Nói thật hay. Những thứ thiếu gia ăn
to nói lớn, kiến thức ngay cả cô cũng còn kém rất xa.” Hắn kéo kéo tay áo của
ta, “Đến xem trò vui. Cô cũng là gia chủ Tào gia đấy.”
Kết quả cái người phúc hắc này sẽ là người mở đầu, cũng làm cho mọi người tận
tình biểu đạt ý kiến, nhưng là những Gia chủ sĩ tộc chủ trương đầu hàng kia
được hắn”mời” đến trong huyện nha, giam lỏng.
Càng đáng thương hơn, chủ bộ đại nhân thân là trưởng quan cao nhất hiện tại, bị
buộc phải cầm lông gà làm lệnh tiễn, đe dọa những sĩ tộc chủ trương đầu hàng
kia, hơi có dị động, liền ghép vào tội mưu phản, gia chủ của bọn hắn sẽ phải
dâng đầu.
... Tại sao lại có người âm hiểm như thế này, phúc hắc như cái bộ dáng này. Ta
thật sự xúc động rất lâu. Biết nhau đã nhiều năm như vậy, ta cư nhiên không có
nhìn ra... Chu Cố thật là một phần tử nguy hiểm.
Chu Cố rất chắc chắn mà nói, trong mười ngày, tặc binh nhất định sẽ lui quân,
ta không tin.
Nhưng giặc cướp thật sự lui sạch sẽ, lưu lại chiến trường đầy thi thể thì ta
bắt đầu hoài nghi hắn có phải là thầy bói không, là thần toán mai hoa...
Tặc binh vừa lui, hắn liền bắt đầu chuẩn bị hộ tống người của điền trang về
nhà, trước đó còn phái người đi ra ngoài dò đường.
“Nói không chừng có bẫy.” Ta càng ngày càng có cảm giác bất an.
“Nếu như là quân Hà Nam hoặc
quân Mông Cổ, ta sẽ hoài nghi có bẫy.” Hắn hời hợt, bình tĩnh chỉ huy, “Vậy cô
muốn lưu lại chờ triều đình phong thưởng sao?”
Ta vội vàng lắc đầu? Chu Cố thân phận vẫn rất bí mật (bụng cũng rất đen tối),
ta lại là nữ nhi. Ai biết hắn phạm tội có bị chặt đầu hay không, coi như đem
công đền tội cũng phải đi lưu đày ba nghìn dặm; ta lại càng không nên ra mặt,
ngộ nhỡ đại quan nào đó hoặc Hoàng đế nóng gáy lên, chỉ hôn gì đó cho ta, ta
không phải tự vào tù?
Hắn vừa nghe ta nói vừa cười, “Suy tính rất chu đáo.” Hắn lại cười mạnh hơn.
Nhưng chúng ta vẫn trì hoãn đến ngày thứ ba mới rời đi, cùng quân tiếp viện chỉ
chênh nhau một chút. Chúng ta ở ngoài thành không xa, nơi ở cũ đã bị giặc cướp
đốt hết sạch. Ta vừa nghe liền biến sắc, Chu Cố vừa nhìn ta thần sắc cũng không
tốt, chết cũng không cho ta cưỡi lừa, bắt ta cùng Tào Quản gia, bà vú đi xe
ngựa.
Vẫn đối với trận binh tai này có chút mơ mơ màng màng, người vô tri vô giác như
ta, bắt đầu đột nhiên có cảm giác.
Nhà của ta đột nhiên bị phá. Mặc dù nói ta không phải chỉ có căn nhà cũ đó,
điền Trang cũng có thể an thân, nhưng ta bỗng dâng lên một loại cảm