
phải là rất ghét mình sao ? Mình…mình không phải là đang nằm mơ
đấy chứ, Trác Phi Dương đã dùng khăn tay lau nước mắt cho mình ? Ông
trời ơi, nếu đây là một giấc mơ thì xin Người đừng cho con tỉnh lại !
“Trước kia cô nói thích tôi ?” Trác Phi Dương thẳng thắn hỏi Thy Dung,
ngữ khí lạnh lùng, cách nói chuyện của hắn cũng chẳng khác gì một vụ làm ăn buôn bán.
Thy Dung bị hắn dọa cho choáng váng đầu óc. Đầu tiên hắn ôn nhu lau nước mắt cho Thy Dung, sau đó hắn lại dùng giọng nói lạnh như băng hỏi Thy
Dung. Thái độ thay đổi như chong chóng của hắn, khiến Thy Dung thích ứng không kịp.
“Tại sao tôi hỏi cô, cô không trả lời ?” Trác Phi Dương xa xầm mặt. Vào
lúc này, hắn phi thường sinh khí. Hắn hiểu lầm Thy Dung chỉ coi hắn là
một bức bình phong để giả tập tỏ tình, còn người thật sự mà Thy Dung
muốn tỏ tình và có tình cảm là Bách Khải Văn.
Thy Dung ngơ ngác nhìn Trác Phi Dương, thật lâu cũng không hiểu được lý
do vì sao hắn lại hỏi mình câu hỏi ấy. Chẳng phải trước kia mình đã nói
thích hắn, chẳng phải hắn đã lờ mình đi và không chấp nhận tình cảm chân thành của mình rồi sao ?
“Thy Dung, cô thật lòng nói cho tôi biết, cô nói cô thích tôi là do xuất phát từ thật tâm, hay là cô chỉ thuận miệng nói như thế, còn người mà
cô thật lòng thích là Bách Khải Văn ?”
Trác Phi Dương không nhận ra ngữ khí của mình càng ngày càng ác liệt,
khuôn mặt tuấn tú đã trở nên vặn vẹo khó coi. Là do Thy Dung quá giống
với Thư Phàm, nên hắn không muốn mất, hay hắn thích Thy Dung vì chính
con người con của cô ấy ?
Trác Phi Dương không biết, chỉ biết hắn không cho phép Thy Dung đùa giỡn tình cảm của hắn, không được phép nói thích hắn, rồi lại quay sang
thích một người khác. Vì một câu nói đó của Thy Dung, hắn đã phải trằn
trọc suy nghĩ mất hơn một tuần.
Đáy mắt long lanh lệ, gần trực trào ra khóe mắt, nhưng Thy Dung cố nhịn xuống, không muốn khóc trước mặt Trác Phi Dương.
Thy Dung nở một nụ cười chua xót: “Chủ tịch Trác, anh nói rất đúng, tôi
thích anh chỉ là ý nghĩ nhất thời, lúc đó nếu anh chấp nhận lời tỏ tình
của tôi, biết đâu tôi đã là một cô gái hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng…”
Thy Dung siết chặt nắm tay, môi bị cắn đến trắng bệch, lệ trong đáy mắt
càng lúc càng nhiều: “Tôi không còn thích anh nữa, tôi đã thích một
người khác.”
Thy Dung quay mặt đi một hướng khác, cố không để Trác Phi Dương nhìn
thấy ánh mắt đau khổ và bi ai của mình: “Chủ tịch Trác, anh có thể yên
tâm được rồi, tôi sẽ không bao giờ quấy rầy đến anh nữa. Anh có thể trở về thế giới yên bình trước kia.”
Trác Phi Dương khuôn mặt lạnh như băng, trong mắt dày đặc sương mù: “Như thế cũng không quan hệ. Trước kia cô từng nói thích tôi, bây giờ đã
chuyển sang người khác, chứng tỏ tình cảm của cô rất dễ dàng thay đổi.”
Trác Phi Dương cười lạnh. Hắn rất muốn phẫn nộ, quát mắng Thy Dung một
trận, sau đó xoay người bỏ đi, nhưng…. Trác Phi Dương thâm trầm nhìn
trừng trừng vào mắt Thy Dung, hắn đã từng mất đi người con gái hắn yêu,
chỉ vì hắn quá cao thượng, không chịu công khai ra mặt tranh giành tình
cảm của Thư Phàm với Hoàng Tuấn Kiệt.
Lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện đó lập lại thêm một lần nữa.
Cô ấy nói đã chuyển sang thích Bách Khải Văn chứ gì ? Được lắm, hắn sẽ
cạnh tranh công bằng với hắn ta.
Thy Dung bị dáng vẻ phẫn nộ và tức giận của Trác Phi Dương dọa cho sợ
hãi, định bỏ chạy nhưng mà không kịp, tay sớm đã bị Trác Phi Dương nắm
chặt.
Hắn gằn từng từ từng chữ: “Thy Dung, cô nghe cho rõ đây. Cô đã nói thích tôi, cô phải chịu trách nhiệm với câu nói của mình.”
Thy Dung mở to mắt nhìn Trác Phi Dương, khí thế cao ngạo và tuấn suất
của hắn tỏa ra một hơi thở quyến rũ và mê hoặc, khiến Thy Dung không thể rời mắt, một câu cũng không thể cất nổi lên lời.
“Tôi và cô sẽ hẹn hò giống như những đôi tình nhân khác. Tôi sẽ là người quyết định thời gian hẹn hò trong bao lâu. Nếu tôi không đồng ý, cô
không được phép kết thúc nửa chừng.”
Trác Phi Dương kéo Thy Dung lại gần, ngay lập tức đặt một nụ hôn lên môi Thy Dung. Nụ hôn của hắn mang theo sự mạnh mẽ của trừng phạt, sự ngông
cuồng của chiếm hữu, hơn là của một người tình dành cho một người tình.
Thy Dung chưa kịp phản ứng, hay biểu lộ sự bất mãn của mình, Trác Phi
Dương đã buông Thy Dung ra. Trước khi xoay người đi về phía trước, hắn
lạnh lùng để lại một câu: “Tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô, nếu cô dám lừa dối tôi. Cũng đừng nghĩ rằng có thể dựa vào Bách Khải Văn. Cô còn
không biết rõ tôi là ai đâu.”
Thy Dung đứng chết lặng một chỗ, nước mắt tuôn ra như mưa, mờ mịt nhìn theo thân ảnh đi xa dần của Bách Khải Văn.
Mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát. Thy Dung vì cho rằng Trác Phi
Dương sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa, nên mới muốn tạo
dựng một cuộc sống mới, muốn tạo ra càng nhiều kí ức tươi đẹp càng tốt,
nhưng….. hắn chẳng những đã chịu xuất hiện, hắn còn đột ngột yêu cầu cả
hai hẹn hò với nhau. Đầu Thy Dung rối quá, Thy Dung không biết tiếp theo mình phải làm gì, nên chấp nhận hay là không nên chấp yêu cầu bá đạo và gia trưởng của hắn ?
Thy Du