
ng đứng trên ban công lầu hai một lúc, cho đến khi nhận được tin
nhắn của Bách Khải Văn, đành phải dẹp tất cả mọi thắc mắc và băn khoăn
sang một bên để đi xuống tầng trệt, dù sao bây giờ có dự tính gì cũng
hãy còn quá sớm, tương lai luôn là một ẩn số, không ai có thể đoán trước được điều gì.
Bách Khải Văn đột nhiên không thấy Thy Dung đâu, đã đi loanh quanh trong tầng trệt để tìm Thy Dung, cũng may hắn nhớ Thy Dung mang theo điện
thoại, vì thế hắn đã nhắn tin cho Thy Dung.
Mất hơn hai phút, Thy Dung đặt chân xuống tầng trệt, chỉ có một vài
người chú ý đến Thy Dung, còn đâu họ đều mải nói chuyện và làm việc
riêng.
Thấy Bách Khải Văn đang nói chuyện với một quý cô mặc váy màu hồng nhạt
dài đến ngang đùi, mái tóc màu vàng rực, được uốn quăn, khuôn mặt trang
điểm khéo léo làm nổi bật lên nước da trắng hồng, chiếc cổ hơi cao, và
khuôn mặt như vầng trăng non. Thật là một mỹ nhân hiếm có trên đời.
Tâm tư của Thy Dung bây giờ rất phức tạp, nhìn Bách Khải Văn thân mật
nói chuyện với một người phụ nữ khác, trong lòng nửa khó chịu nửa lại
vui sướng như sắp trút bỏ được một gánh nặng.
Hóa ra, từ lâu mình đã có những ý nghĩ đan xen và chồng chéo thế này ?
Không hiểu một người con gái nhìn thấy người tình của mình tán tỉnh một
người phụ nữ ngay trước mắt mình sẽ có phản ứng như thế nào, sẽ xông lên cho cô gái kia một cái tát ? sẽ dùng lời nói sắc nhọn để cảnh cáo cô
ta, bắt cô ta phải tránh xa Bách Khải Văn ra, hay là nên thức thời một
chút, nên tính đến chuyện chia tay với Bách Khải Văn để đỡ phải đau khổ
và hối hận về sau này ?
Thy Dung không khỏi cười khổ. Nếu hai người đã từng có những hứa hẹn về
tương lai mai sau, Thy Dung sẽ không ngần ngại tiến lại gần hai người
đang giở trò ong bướm kia, nhưng Bách Khải Văn không phải là người yêu
của Thy Dung, Thy Dung cũng không là người yêu của hắn, hai người bất
quá chỉ thân thiết hơn bạn bè một chút, mà nói là bạn bè cũng không
đúng, Bách Khải Văn và Thy Dung chưa từng tâm sự với nhau, cũng không
biết về nhau nhiều, chỉ biết tên, biết điện chỉ nhà ở và số điện thoại
của nhau mà thôi.
Những cặp tình nhân khác cũng có những khởi đầu giống mình và Bách Khải Văn ?
Thy Dung thâm trầm nhìn Bách Khải Văn khẽ khom người, trên môi nở một nụ cười tuyệt mĩ, không biết hắn đã nói gì với người phụ nữ kia, mà cô ta
cười rộ lên, một mỹ nhân khi cười trông chẳng những quyến rũ, còn rất
đượm phong tình.
Thy Dung nhếch mép, nụ cười trên môi trở nên nhợt nhạt, thiếu sức sống.
Đàn ông trăng hoa có năm bảy lối, Thy Dung không thể ép bắt Bách Khải
Văn không được nhìn, không được nói chuyện thân mật, kề vai bá cổ với
những cô gái khác, nói “kề vai bá cổ” chẳng qua chỉ là một cụm từ có
nghĩa đen mà thôi, khi được hiểu rộng ra, lại hoàn toàn mang một ý nghĩa khác.
Thy Dung xoay người, chậm rãi bước đi. Thy Dung thấy mình thật mâu
thuẫn. Một mặt muốn quay về bên cạnh Trác Phi Dương, một mặt lại thấy
chua xót nhìn khi nhìn thấy cảnh âu yếm của Bách Khải Văn với một người phụ nữ khác.
Bỗng dưng, Thy Dung thấy mình hiểu về Bách Khải Văn ít quá. Quá khứ của
hắn là gì, hắn đã làm tan nát biết bao nhiêu trái tim vàng son, đã ép
bao nhiêu cô gái phải phá bỏ cái thai của hắn ?
Thy Dung không biết gì cả. Nếu không phải vô tình nhận cuộc gọi của
người đàn bà tên Ella, trong khi hắn đang tắm, có lẽ phải lâu lắm, Thy
Dung mới biết được hắn đã có con riêng, hơn nữa còn tuyệt tình và tàn
nhẫn đến nỗi bắt cô ấy phải phá thai, không phụ cấp phí nuôi con cho cô
ấy, bây giờ lại muốn tranh giành quyền nuôi con với cô ấy.
Hắn là thật lòng hối hận, muốn bù đắp lại những mất mát và thiếu thốn
cho đứa bé trong mấy năm vừa qua, hay là hắn làm thế chỉ vì lòng hiếu
thắng và ích kỉ, muốn trừng phạt cô ấy mà thôi ?
Thy Dung càng suy đoán càng thấy rối, càng không thể tìm được một câu
trả lời thích hợp. Người duy nhất có thể trả lời được những câu hỏi này
là Bách Khải Văn, chỉ có hắn mới biết mình cần gì và muốn gì.
Không khí trong căn phòng quá ngột ngạt, một người có quá nhiều tâm sự
như Thy Dung, nơi đây không thích một chút nào. Chính vì thế, Thy Dung
chọn cách đi ra ngoài sân vườn, tiến dần ra cánh cổng sắt, muốn đi dạo
bộ trên vỉa hè cho khuây khỏa.
Lúc đi lướt qua đám đông, Thy Dung không tìm thấy bóng dáng Trác Phi
Dương đâu cả. Có lẽ hắn đã ra về rồi, Thy Dung nghĩ thầm. Hắn ra về rồi
cũng tốt, Thy Dung vẫn không có dũng khí đối mặt với hắn, vẫn không thể
tỏ ra tự nhiên mỗi khi nhìn thấy hắn. Đứng trước mặt người con trai mình thầm thương trộm nhớ hơn 10 năm, Thy Dung bỗng thấy mình chỉ là một đứa trẻ ranh không hiểu chuyện.
Thy Dung đã nhận ra sai lầm của mình, một người quá dễ dàng để cho một
chàng trai tiếp cận mình không phải là một hành động sáng suốt, làm thế
chỉ khiến mối quan hệ của cả ba thêm rắc rối và mệt mỏi hơn mà thôi.
Trên đường phố tấp nập xe cộ đi qua đi lại, người đi bộ trên vỉa hè như
Thy Dung có rất nhiều, đèn điện sáng choang, cửa hiệu nhấp nháy những
ánh đèn xanh, đỏ, tím và vàng. Thy Dung nhìn đến hoa cả mắt, có lúc lại
lặng ng