Duck hunt
Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328293

Bình chọn: 10.00/10/829 lượt.

ng mình bị

bắt cóc hay đi lạc, mình hiện giờ là bạn đồng hành của hắn, mình không

thể vô tâm như thế được. Nhưng nếu mình nghe máy, Trác Phi Dương sẽ biết Bách Khải Văn đang gọi điện cho mình, không biết hắn có tức giận không, có hiểu lầm mình đang chơi trò bắt cá hai tay không ?

Suy đi nghĩ lại, Thy Dung thấy tốt nhất nên nhận cuộc gọi của Bách Khải

Văn. Mặc kệ sau khi nghe máy sẽ xảy ra chuyện gì, Thy Dung cũng không

thể quản được nhiều chuyện như thế.

Hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí, Thy Dung hắng giọng, bật nút xanh trên bàn phím điện thoại.

“Thy Dung, em đang ở đâu ? Tại sao anh đi tìm em khắp trong căn biệt thự của ông Michael cũng không thấy em đâu cả ?”

Thy Dung rất muốn nói: “Thật ra, em đã đi xuống tầng trệt đúng vào lúc

anh tình tứ bên một cô gái tóc vàng mắt xanh, vóc dáng chuẩn như một

siêu mẫu, vì không muốn làm mất hứng của anh, em đã tạm rút lui.”

Nhưng những lời nói đượm mùi ghen tuông ấy, Thy Dung sẽ không bao giờ

nói ra ngoài miệng. Thy Dung thích Bách Khải Văn, thấy hắn thân mật với

một cô gái khác, làm sao có có thể vô tình, coi như không nhìn thấy gì.

Đã là con người ai cũng có cảm giác, thích có nghĩa là đã có tình cảm

vượt trên tình bạn một chút, chính vì thế, không thể không cảm thấy khó

chịu và bực bội. Ngay cả hai người bạn thân, thấy cô bạn của mình bỗng

dưng không còn quan tâm đến mình nữa, mà lại để ý đến một người khác,

cũng tức giận và không vui, nói gì đến tình cảm giữa nam và nữ.

“Anh Văn, em xin lỗi. Do thấy trong người hơi bức bối, em đã rời bữa tiệc trước anh.”

Thy Dung vuốt mái tóc ướt sũng nước mưa, nói tiếp: “Em không sao đâu, anh không cần phải lo lắng cho em.”

“Thy Dung, em muốn rời bữa tiệc, tại sao không nói với anh một tiếng. Trời đang mưa to, em lại không mang áo mưa.”

Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, Bách Khải Văn hỏi dồn: “Thy Dung, em đang ở đâu, để anh đi đón ?”

Thy Dung nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, lại hít thêm một hơi thật sâu để

điều chỉnh hơi thở, cố không biểu lộ ra cảm giác thống khổ của mình:

“Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu, anh về khách sạn trước đi, em sẽ bắt

tắc xi về sau.”

Thy Dung cười đùa, cho bầu không khí bớt căng thẳng: “Em thấy trời mưa ở Las Vegas rất đẹp, em muốn ngắm mưa thêm một lúc nữa.”

Bách Khải Văn không nghi ngờ gì, đã bật cười nói: “Được rồi, em có thể

ngắm mưa rơi bao lâu như em muốn, nhưng anh mong em không dầm nước mưa

về nhà.”

“Vâng, em nhớ rồi, cảm ơn anh.”

Nghe những câu nói đầy quan tâm của Bách Khải Văn, Thy Dung thật lòng

không muốn tin Bách Khải Văn là một người đàn ông trăng hoa và bạc tình, nhưng sự thật vẫn là sự thật, hắn đã bắt ép một người phụ nữ phải phá

thai, đang muốn tranh giành quyền nuôi con với cô ấy.

Hắn đối xử tốt với mình vì hắn coi mình là một người phụ nữ đặc biệt của hắn sao ?

Thy Dung bỗng nhớ đến hình ảnh cười đùa thân mật của Bách Khải Văn với

một cô gái trong bữa tiệc. Siết nhẹ điện thoại trên tay, Thy Dung lắc

đầu cố xua bỏ những suy nghĩ rối rắm trong đầu, không muốn tự hành hạ

mình trong một mớ hỗn độn không có lời giải đáp, đành phải từng bước

từng bước tiến dần lên phía trước, không thể vì những khó khăn của hiện

tại làm nhụt chí và không còn muốn bước đi tiếp nữa.

“Đang suy nghĩ điều gì ? Đang nghĩ về Bách Khải Văn sao ?”

Trác Phi Dương đột ngột lên tiếng, cắt ngang dòng hồi tưởng của Thy Dung.

Thy Dung giật nảy người, quay sang nhìn hắn.

“Tôi vẫn còn chưa nói rõ ràng với cô sao ? Khi ở bên cạnh tôi thì không

được phép nghĩ đến một người đàn ông khác, nếu không tôi sẽ trừng phạt

cô.”

Trác Phi Dương lạnh lùng nói, đôi mắt thâm thúy đen sâu của hắn phát ra

những tia sáng nguy hiểm như một con báo đang đi săn đêm.

Thy Dung thoáng rùng mình, hai tay nắm chặt lấy nhau, những lời nói của

Trác Phi Dương khiến Thy Dung vừa mừng vừa sợ, có cảm giác mình đang đi

trên một chiếc thuyền hoa làm bằng giấy, chiếc thuyền ấy tuy rằng rất

đẹp, nhưng cũng sẽ bị sóng nhanh chóng đánh vỡ tan. Tình cảm mà Trác Phi Dương dành cho Thy Dung cũng thế, cách cư xử xa cách và lạnh lùng của

hắn không tạo được lòng tin của Thy Dung, nhiều khi Thy Dung thấy mình

chẳng khác gì một đứa trẻ đang học đòi làm người lớn.

Trác Phi Dương đưa Thy Dung đến khách sạn nơi hắn đang thuê trọ.

Xe ô tô đỗ xịch trước cửa khách sạn, từ trên tiền sảnh một bồi bàn nhanh chân bước xuống, ông ta mở bung dù, che cho Trác Phi Dương khỏi ướt.

Trác Phi Dương đóng cửa xe, chờ Thy Dung mở cửa xe bước xuống, mới cùng Thy Dung bước lên trên bậc thềm của khách sạn.

Người bồi bàn kéo chùm sắt, cán ô thu lại.

Thy Dung nhìn cánh cửa xoay của khách sạn, bối rối tay nọ nắm lấy tay

kia, thỉnh thoảng lại mân mê vạt váy, không biết có nên đi theo Trác Phi Dương vào khách sạn hay không. Bỗng dưng, Thy Dung thấy thật ngượng

ngùng, gò má đã đỏ bừng lên, trái tim đập thật nhanh.

Trác Phi Dương nhìn quét qua chiếc váy ướt sũng nước mưa của Thy Dung.

“Theo tôi lên phòng, tôi sẽ yêu cầu phục vụ lấy quần áo cho cô thay.”

Thy Dung ngẩng mặt, nhìn Trác Phi Dương.

“Tôi…tôi nghĩ là đã đến lú