
c tôi phải đi về rồi.”
Thy Dung khẽ khom người, hơi cúi đầu, lịch sự nói: “Cảm ơn chủ tịch Trác đã cho tôi đi nhờ xe. Chào chủ tịch.”
Lời nói quá khách sáo, và biểu lộ sự xa cách của Thy Dung, đã chọc giận Trác Phi Dương.
“Cô muốn tôi dùng vũ lực lôi cô lên phòng ?”
Đôi lông mày kiếm của Trác Phi Dương nhíu lại, thành một đường thẳng tắp, trong mắt hắn đang bắn ra những tia nhìn giận dữ.
“Tôi…” Lời nói bị nghẹn ứ trong cổ họng, dù có cố gắng thế nào, Thy Dung cũng không thể tỏ vẻ bình thản khi đối diện với Trác Phi Dương.
“Theo tôi đi lên phòng.”
Trác Phi Dương nắm lấy cánh tay Thy Dung kéo đi, bất chấp ánh mắt hiếu
kì của mọi người xung quanh, dường như hắn cũng chẳng quan tâm họ nghĩ
thế nào về hắn.
Thy Dung quá xấu hổ, đầu cúi thật thấp, cố tránh ánh mắt của mọi người
chung quanh,chỉ mong họ không nhận ra mình là ai, nếu không Thy Dung chỉ còn nước đào một cái hố, sau đó nhảy xuống đó nấp đến khi nào họ quên
đi chuyện này thì thôi.
Thư kí riêng của Trác Phi Dương bấm nút thang máy lên lầu sáu.
Thy Dung kinh ngạc khi biết được lần này hắn sang đây công tác cùng với
cô thư kí xinh đẹp và trẻ trung của mình. Nhìn bộ váy màu đen bó sát vào người, lộ ra một thân hình gợi cảm và quyến rũ, khuôn mặt được trang
điểm một cách hoàn mĩ, cô ta trông giống một nữ minh tinh điện ảnh.
Thy Dung không nhịn được lại liếc mắt nhìn Trác Phi Dương, so sánh hai
người với nhau. Mặc dù không muốn chấp nhận sự thật tàn khốc, nhưng Thy
Dung phải thừa nhận họ quá đẹp và xứng đôi với nhau, theo kiểu trai tài
gái sắc. Nghĩ đến người lại ngẫm đến ta, Thy Dung thấy mình nhỏ bé và
đáng thương quá.
Trác Phi Dương để ý đến khuôn mặt buồn rầu và không vui của Thy Dung.
“Cô không hài lòng khi phải theo tôi đến đây ?”
“Không, không phải.” Thy Dung vội xua tay. Làm sao mà không vui cho
được, khi nào ngày mình cũng nghĩ và mơ về hắn. Chỉ có điều, mình liệu
có xứng với hắn không, trong khi hắn có tất cả, mình lại chẳng có gì cả, tính cách của mình quá trẻ con, không hợp với một người có tính cách
trầm ổn và dày dạn kinh nghiệm như hắn ?
“Không được nghĩ ngợi lung tung.” Trác Phi Dương lạnh lùng ra lệnh, hàng lông mày của hắn càng lúc càng nhíu chặt, chứng tỏ hắn đang vô cùng tức giận.
Thy Dung bất giác nhích người dần về phía thành thang máy, không dám đứng quá gần hắn.
Hành động vô thức của Thy Dung nằm gọn trong đáy mắt của Trác Phi Dương.
Cô gái nhỏ này là đang sợ hãi mình sao ? Trác Phi Dương không khỏi tự
hỏi lòng, hắn biết bản thân không thể học được cách chăm sóc người khác
một cách dịu dàng và ân cần, cũng không biết dùng lời nói ngọt ngào để
biểu lộ thành ý của mình, hắn luôn dùng hành động để chứng minh điều ấy. Phải chăng vì thế, nên cô bé mới sợ hắn, không muốn thân cận với hắn ?
Cô thư kí của Trác Phi Dương nhìn Thy Dung bằng ánh mắt thù địch, trong
đáy mắt của cô ta đang bốc cao lên hai ngọn lửa, muốn thiêu đốt chết Thy Dung.
Thy Dung sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô ta, không hiểu vì sao cô ta lại nhìn mình bằng đôi mắt thù địch như thế. Thy Dung nhớ, mình chưa từng đắc
tội với cô ta.
Được hay…. Thy Dung chuyển tầm nhìn sang Trác Phi Dương. Bỗng dưng, Thy
Dung hiểu ra tất cả, người phụ nữ này cũng thầm thương trộm nhớ Trác Phi Dương. Vì vậy, cô ta không muốn bất cứ cô gái nào được phép lại gần
Trác Phi Dương trong nửa bước, không muốn hắn nắm tay, đối xử ân cần và
quan tâm đến bất cứ ai. Không may cho Thy Dung, khi được Trác Phi Dương
để mắt đến.
Thy Dung không khỏi cười khổ, thấy cực kì bất đắc dĩ. Nếu Trác Phi Dương đã thừa nhận có tình cảm với mình, Thy Dung sẽ cực kì cao hứng, cùng
tranh đua cao thấp với cô ta, nhưng…. Thy Dung thở dài, không muốn nghĩ
thêm gì nữa. Cô ta muốn hiểu lầm, thì mặc kệ cô ta đi.
Căn phòng 601 mà Trác Phi Dương thuê là một căn phòng rộng nhất trong khách sạn, chuyên dành cho khách VIP.
Thy Dung kinh ngạc, tròn xoe mắt nhìn đồ nội thất sang trọng và đắt tiền trong căn phòng. Căn phòng này sẽ trở nên bình thường nếu không có
những bức tranh treo tường, mà theo Thy Dung được biết, giá trị của nó
lên đến mấy triệu dola.
Thy Dung không hiểu một căn phòng trong khách sạn dành cho khách thuê
trọ, đâu cần phải treo những bức tranh đắt tiền như thế kia. Quản lý
trong khách sạn không sợ bị mất đồ sao, dù những người có đủ khả năng để trả tiền cho căn phòng theo kiểu này đều là những người giàu có, thậm
chí có người la tỉ phú, nhưng lòng tham của con người vốn vô đáy, không
cần biết họ có giàu hay không.
“Lại đang suy nghĩ đến điều gì ?”
Trác Phi Dương thấy Thy Dung ngơ ngác đứng một chỗ, dáng vẻ suy tư. Kể
từ lúc gặp lại hắn, cô ấy đã không còn cười tươi như trước kia. Là do
hắn quá đáng ghét và đáng sợ nên cô ấy không còn cười với hắn nữa sao ?
Nghĩ như thế, Trác Phi Dương không khỏi đau lòng, và thấy cực kì không vui.
“Chủ…chủ tịch….” Thy Dung ngượng ngùng, ấp úng nói: “Cũng…cũng đã khuya rồi, tôi thật sự cần phải về.”
“Về đâu ?” Trác Phi Dương lạnh giọng: “Về khách sạn với Bách Khải Văn sao ?”
Này đây có thể được gọi là ghen tuông không nhỉ ? Thy D