
ười vệ sĩ lúc nãy, bảo anh ta nói cụ thể địa điểm mà Thủy Tiên đã đến, và tình hình ở đó.
Kế hoạch giải cứu Thủy Tiên nhanh chóng được vạch ra. Đầu tiên, Phong
Đạt định cứ thế xông vào quán bar, khiêu khích và đánh nhau với vệ sĩ
của Bách Khải Văn, nhưng sau đó Phong Đạt thấy kế hoạch này không ổn.
Thủy Tiên đã đóng giả thành cậu đi vào trong quán bar cùng với Bách Khải Văn trước mặt bao nhiêu người, chắc hẳn hai người đàn ông gác cổng vẫn
còn nhớ rõ mặt cậu, làm sao Phong Đạt có thể liều lĩnh tự chui đầu vào
rọ như thế.
Vì suy nghĩ như vậy, kế hoạch đã thay đổi, Phong Đạt đành bấm bụng ăn
mặc như con gái, trong trang phục nhân viên đi vào quán bar, từng bước
từng bước tiến hành theo kế hoạch A. Vốn hiểu tính đa nghi của Bách Khải Văn, Phong Đạt đã tính đến cả phương án C, cũng may chỉ phải dùng đến
phương án B đã giải cứu con tin thành công.
Phong Đạt vừa đi vừa miên man nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy tiếng quát tháo của hai người đàn ông: “Đứng lại !”
Phong Đạt kinh hoàng, quay lại nhìn. Thấy hai người đàn ông đang đuổi
theo phía sau lưng mình. Không đủ thời gian để phân biệt được hai người
đàn ông kia có đúng là đang quát tháo và đuổi theo mình không, Phong Đạt có tật giật mình đã co giò bỏ chạy thật nhanh, vừa chạy vừa oán thầm
trong đầu: “Chệt tiệt, lẽ ra mình nên theo Thủy Tiên về nhà mới phải.
Giờ thì hay rồi, nếu để lọt vào tay Bách Khải Văn…” Phong Đạt rùng mình
ớn lạnh, càng cố chạy cho thật nhanh.
Hai người đàn ông mặc vét đen đúng là đang đuổi theo hướng chạy của
Phong Đạt, nhưng không phải do đã nhận diện ra Phong Đạt là cô gái lúc
nãy, mà đang đuổi theo cô gái chạy phía sau lưng Phong Đạt.
Một người chạy trước chạy sau, băng qua những viên gạch lát vỉa hè nhấp
nhô lên xuống, vượt qua những con người đi cùng chiều với mình. Phong
Đạt sức khỏe tốt và dẻo dai hơn cô gái kia nên càng chạy càng nhanh,
dường như hành động của cậu nhóc đã luyện thành thói quen, nên cậu nhóc
duy trì được nhịp thở và tốc độ của mình. Còn cô gái kia, không có được
sức khỏe như cậu nhóc, đã nhanh chóng bị tụt lại về phía sau.
Cô gái biết mình không thể chạy thoát đã vội vã gọi với theo Phong Đạt, hơi thở hổn hển: “Này…này cô…”
Phong Đạt nghe thấy tiếng gọi của cô gái, đã giảm tốc độ, quay đầu lại nhìn cô gái bằng đôi mắt nghi hoặc.
Cô gái lập tức dúi vào tay Phong Đạt một hộp hình vuông, được bọc bên
ngoài bởi một chiếc khăn tay: “Làm ơn giữ hộ tôi thứ này, tôi sẽ liên
lạc với cô sau…”
Phong Đạt ngơ ngác nhìn, không hiểu lý do vì sao cô gái lại dúi chiếc
hộp nhỏ hình vuông vào trong tay mình. Phong Đạt nhớ mình và cô gái này
không hề quen biết nhau.
“Chạy đi !” Cô gái quát khẽ, xoay người chạy vào trong một con hẻm bên cạnh.
Phong Đạt vẫn chưa hoàn hồn, bàng hoàng nhìn chiếc hộp hình vuông trong tay.
Hai người đàn ông mặc vét màu đen, thấy chiếc hộp đang nằm trong tay
Phong Đạt. Họ lưỡng lự nửa muốn đuổi theo cô gái kia, nửa lại không muốn lãng phí thời gian. Cuối cùng họ quyết định cướp lại được gói đồ trên
tay Phong Đạt và băt được đồng bọn của cô gái kia quan trọng hơn, và thế là, Phong Đạt bị hai người đàn ông mặc vét đen đuổi theo sát gót, vừa
đuổi theo vừa hò hét làm náo loạn cả một góc phố, phá vỡ đi không gian
yên ắng của đêm khuya.
Phong Đạt khóc không ra nước mắt, mồm miệng méo xẹo, sợ đến mức vắt chân lên cổ mà chạy: “Đúng là xui tận mạng, số của con sao mà khổ thế không
biết ? Vừa mới thoát khỏi thiên la địa võng do tên ác ôn kia tạo ra, con không muốn một lần nữa chui vào hang ổ tội phạm của hắn đâu.” Nếu không phải do hai tay bận cầm ví da, giày cao gót và chiếc hộp hình vuông,
thế nào Phong Đạt cũng khoa trương lau nước mắt và nước mũi do mùi nước
hoa, mùi phấn son hòa quyện cùng mùi mồ hôi tạo ra.
Người đi trên vỉa hè, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng “hắt xì” kèo theo tiếng lầm bầm chửu rủa của Phong Đạt, cùng với tiếng quát to đầy khí
thế của hai vệ sĩ đang đuổi theo phía sau.
Phong Đạt hiểu nếu cứ chơi trò đuổi bắt thế này, sớm muộn gì cũng bị hai người đàn ông mặc vét đen kia bắt. Phong Đạt dù có sức khỏe dẻo dai đến đâu cũng không thể chịu đựng được lâu.
“Chạy trốn mãi cũng không phải là cách hay, phải nghĩ ra cách vẹn toàn
vừa cứu thoát được chính mình vừa cắt được hai cái đuôi đang bám theo
dai dẳng kia.” Phong Đạt vừa chạy vừa tính toán.
Đến gần một con hẻm tối tăm, chỉ có một chút ánh sáng được phản chiếu từ con đường chính, Phong Đạt ý nghĩ chợt biến, vội phóng vụt vào trong.
Không thể đánh thắng trực diện hai người đàn ông cao to kia, nhưng Phong Đạt có thể lợi dụng bóng tối làm vũ khí cho mình.
Phong Đạt tưởng trong con hẻm tối tăm này chỉ có một mình mình, nhưng….
“Biết điều thì đưa tiền đây, trước khi chúng tao ra tay.” Phong Đạt nghe thấy một giọng nói thô lỗ của một người đàn ông. Theo phản xạ, Phong
Đạt đứng khựng lại, cố nhìn xuyên qua bóng tối, mất mấy giây, sau khi
mắt đã làm quen với thứ ánh sáng yếu ớt trong con hẻm tăm tối, Phong Đạt thấy có bốn người đàn ông đang vây lấy một người đàn ông mặc một bộ vét màu đen vào giữa.
P