
hể thoát ra được.
Cô cảm thấy mình hình như sắp… phát điên rồi!
“Đúng rồi.” Nguyệt Nguyệt lại sáp đến, hỏi lén: “Cô và boss Trịnh rốt cuộc đã đi đến giai đoạn nào rồi? Chắc cũng chưa đến mức ngày mai đột ngột tuyên bố kết hôn chứ, chúng tôi hẳn phải gọi cô là phu nhân tổng giám đốc rồi nhỉ?”
Trái tim La Phi có hơi đập loạn nhịp, nói một cách dứt khoát: “Dù sao cũng đã gặp mặt người lớn rồi.”
“Ồ~~~.” Nguyệt Nguyệt cười hi hi, bừng tỉnh hiểu ra mà gật đầu vài cái, “vậy xin nhờ phu nhân tổng giám đốc sau này phải chiếu cố nhiều hơn rồi.”
La Phi cất tiếng cười khổ, liếc cô ấy một cái: “Cô thấy tôi giống phu nhân tổng giám đốc lắm sao?”
“Giống, quá giống là đằng khác, nhất là lúc cảnh tình tứ lúc nãy giữa cô và boss Trịnh, giống y như đôi Kim Đồng Ngọc Nữ vậy, một cặp xứng đôi vừa lứa nha.”
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của La Phi đổ chuông, là tiếng của quản lý: “La Phi à, cô đến phòng làm việc của tôi một lát nha.”
“Vâng.” La Phi cúp điện thoại, trừng mắt với bà tám Nguyệt Nguyệt, sau đó đi đến phòng làm việc của quản lý.
Do La Phi có quan hệ với Trịnh Thiên Dã, cho nên hiện giờ quản lý tỏ ra vô cùng khách sáo với cô, cũng không bóc lột cô như lúc cô vừa mới vào làm.
Nhìn thấy cô bước vào, quản lý cười hi hi: “Tôi đọc được tin của boss Trịnh ở trên mạng, chúc mừng cô nha La Phi, boss Trịnh hết lòng vì cô quá à!”
La Phi ngẩn người, có chút khó hiểu: “Quản lý, anh bảo tôi đến đây, cũng chỉ nói vậy thôi sao?”
Quản lý vẫy tay: “Đương nhiên không phải rồi, tôi là người nhiều chuyện đến vậy sao?”
Đúng thế! La Phi nói thầm.
“Là vậy nè, hạng mục nửa năm sau của công ty chính là hạng mục ở nông thôn, toàn bộ kế hoạch do boss Trịnh tự mình chịu trách nhiệm, còn thiết kế cụ thể thì do sếp Quách chỉ đạo. Sếp Quách vừa lập tổ hạng mục, muốn nhờ hai người trong bộ phận của chúng ta qua hổ giúp tổ hạng mục đó, một người trong đó có cô.”
La Phi ngẩn người, hỏi lại theo bản năng: “Sếp Quách điều động tôi đến tổ hạng mục sao? Vậy sếp Trịnh đồng ý chưa?”
Quản lý mỉm cười: “Tôi biết cô có quan hệ với boss Trịnh, chuyện công việc chắc chắn cũng sẽ để boss biết. Nhưng trên danh nghĩa thì sếp Quách là tổng giám đốc nhân sự, có quyền hạng ngang ngửa với boss Trịnh, ngoài hạng mục lần này ra, thì bất kỳ quyết định gì trong công ty, sếp Quách không cần phải xin chỉ thị của boss Trịnh. Nếu sếp Quách đã chỉ đích danh của cô, hơn nữa cũng đã ký quyết định điều động nhân sự rồi, đương nhiên tôi cũng không thể tự làm theo ý mình mà báo cáo với boss Trịnh. Hơn nữa, đây là chuyện liên quan đến công việc, tôi nghĩ boss Trịnh sẽ không can thiệp vào đâu.”
Không can thiệp vào mới lạ!
Xét thấy quản lý không biết rõ mối quan hệ tồi tệ giữa Trịnh Thiên Dã và Quách Tử Chính, cũng không biết thần kinh của Trịnh Thiên Dã có vấn đề, vì thế La Phi cũng không nói nhiều với anh ta, chỉ tỏ vẻ đã biết rõ, sau đó trở về chỗ làm việc của mình.
Đang ngồi suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn gọi điện thoại cho Trịnh Thiên Dã.
“Cục cưng à, em gọi cho anh chi vậy? Có phải em đã xem bài báo của anh rồi không?” Ở đâu bên kia nhanh chóng vang lên tiếng của boss Trịnh, một tiếng cục cưng, làm cho La Phi suýt chút nữa tưởng mình gọi nhầm số, lúc này mới hoàn hồn lại.
“Vâng, em đọc rồi, anh có lòng thật đó.” Cô thức thời đáp lại.
“Đây là chuyện mà anh phải làm, để làm một người bạn trai biết dịu dàng chăm sóc, anh nhận thấy mình phải có lòng thủy chung cả về mặt thể xác lẫn tinh thần với bạn gái, cho nên anh mới làm rõ mối quan hệ nam nữ không thỏa đáng này, để cho em có cảm giác an toàn.”
Hơ, cô mỗi ngày đều không có cảm giác an toàn rồi, anh như thế này, càng làm cô không có cảm giác an toàn hơn.
“Những lúc như thế này, em cần phải làm cái gì, em biết chưa hả?”
La Phi ngẩn người, nghĩ đến chuyện xảy ra lúc sáng, bèn dò hỏi anh: “Đến phòng làm việc của anh hôn anh một cái sao?”
“Mặc dù đáp án này không tệ, nhưng anh càng thích em bây giờ ở trong điện thoại nói với anh, em rất cảm động, em sẽ yêu anh mãi mãi.”
Bệnh thần kinh!
La Phi vô thức oán thầm trong lòng một câu, nhưng chợt nhớ đến anh là một tên bệnh thần kinh, nên cô cảm thấy oán thán câu này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cô chẳng thèm lằng nhằng với Trịnh Thiên Dã nữa, nên vội vàng chuyển qua chủ đề liên quan đến công việc: “Thật ra em gọi điện thoại là muốn hỏi anh một chuyện, sếp Quách điều em đến tổ hạng mục, anh biết không vậy?”
“Gì hả?” Trịnh Thiên Dã giống như chẳng có chút phản ứng gì, “em nói Quách Tử Chính sao?”
“Vâng, vừa nãy quản lý nói cho em biết, sếp Quách đã ký lệnh điều động nhân sự rồi, điều em đến tổ hạng mục của anh ấy.”
Nếu chỉ nói về phương diện công việc, thì La Phi rất bằng lòng làm nhân viên dưới quyền của Quách Tử Chính. Anh được đào tạo chuyên nghiệp bên ngành kiến trúc thiết kế, cùng chuyên ngành với cô, nếu như vậy cô có thể học được nhiều thứ, cũng có nhiều cơ hội thực tiễn hơn. Nhưng chính vì con người Quách Tử Chính này, cho dù cô không để ý đến, Trịnh Thiên Dã chắc chắn cũng có vấn đề rất lớn.
Quả nhiên, Trịnh Thiên Dã phản ứng lại, giọng điệu trở nê