The Soda Pop
Vũ Điệu Của Trung Tá

Vũ Điệu Của Trung Tá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323295

Bình chọn: 8.5.00/10/329 lượt.

ít sườn đi, gầy quá, không tốt cho sức khỏe.” anh nhẹ nhàng nói, giống như đang lầu bầu lẫm bẫm.

Sơ Vũ ăn xong tự động thu dọn rửa bát đũa. Tịch Hạo Trạch đang xem tin tức trên kênh CCTV, thấy cô đi ra nói: “Sửa soạn một chút rồi anh dẫn em xuống dưới lầu đi dạo.” Anh muốn Sơ Vũ mau chóng có thể thích nghi với nơi này. Cuộc sống trong doanh trại rất buồn tẻ, mà cô lại còn trẻ như vậy.

Hai người đi lang thang vòng quanh doanh trại, Tịch Hạo Trạch chỉ cho cô siêu thị nằm ở đâu, canteen nằm ở đâu. Đi cạnh nhau nhưng cả hai rất ít nói chuyện, mấy năm nay Tịch Hạo Trạch càng ngày càng sống khép kín mà Sơ Vũ cũng không phải là người nói nhiều.

Lát sau lúc quay trở lại, trên hành lang, Sơ Vũ nhìn thấy một chú chó con(1). Cô thích quá chạy đến ôm nó, vuốt ve người nó: “Anh xem, nó rất đáng yêu phải không.” Từ nhỏ cô đã thích mấy chú chó lông xù nhưng nhà cô quá nhỏ không thể nuôi được.

(1) Đây là chú chó trong truyện nhưng mình không biết chó này gọi là chó gì cả

Chú chó cũng không giãy dụa, rưng rưng sủa hai tiếng. Lúc này có hai người từ đằng sau đi đến.

“Hạo Trạch à.” Giọng trầm ấm của một người đàn ông vang lên.

“Vu Liên, chị dâu.” Người tới là chỉ huy trinh sát của Tịch Hạo Trạch trước đây. Sơ Vũ liền đứng lên, Tịch Hạo Trạch nắm lấy tay cô: “Vị hôn thê của tôi, Hàn Sơ Vũ.”

Nghe anh giới thiệu vậy hai người kia đều rất ngạc nhiên, nhưng không thể hiện ra ngoài: “Cậu thật là, tốc độ nhanh quá đấy! Lúc nào uống rượu mừng nhất định phải thông báo.”

Sơ Vũ có chút xấu hổ không biết xưng hô thế nào. Vợ của Vu Liên, Phương Đình nhìn qua, đùa nói: “Hạo Trạch cậu tìm đâu ra một cô gái xinh đẹp như vậy?” Phương Đình quay sang cô: “Sơ Vũ, gọi chị là chị Phương, sau này này có chuyện gì cứ đến tìm chị.”

“Chị Phương.” Cô nhẹ nhàng gọi. Chú chó cọ cọ đến bên chân Phương Đình, Sơ Vũ hỏi: “Thì ra chú chó này là của anh chị à?”

“Đúng vậy, mỗi tối chị đều dẫn nó đi vòng vòng, nó đang đi dạo với bọn chị đấy chứ .”

Trò chuyện với nhau một lát, Tịch Hạo Trạch nói lần sau sẽ dẫn Sơ Vũ đến thăm anh chị, sau đó rời đi.

Trong bóng đêm, theo ánh trăng Vu Liêm nhìn bóng dáng hai người, có chút suy tư.

“Anh Vu này, cô gái ấy nhìn rất được nhỉ.”…….” Sao anh không nói lời nào vậy?”

“Uhm đúng là rất được .”

“Vậy anh thở dài cái gì?”

“Lúc nãy em không nghe cô ấy bảo đang học gì à?”

“Múa, nhìn dáng người là biết rồi.”…..”Về thôi về thôi. Thật không biết anh đang nghĩ cái gì nữa.”

Ánh trăng sáng lặng yên trên bầu trời , những cành cây lay động trong gió, ban đêm nhiệt độ xuống thấp, Sơ Vũ mặc áo ngắn tay, cảm giác man mát.

Tối nay phải ở lại đây , Sơ Vũ tắm rửa nhưng không có mang theo quần áo để thay. Cô nghĩ chỉ một đêm thôi chắc cũng không sao. Dù sao Tịch Hạo Trạch cũng chỉ là một người đàn ông không khỏi có chút sơ ý. Lúc nhìn thấy Sơ Vũ đi ra trong bộn đồ cũ anh mới giật mình để ý. Anh quay vào phòng mở tủ lấy một chiếc áo sơ mi mới đưa cho Sơ Vũ: “Em thay áo vào đi, mặc cái này sẽ thoải mái hơn đấy.”

Một cô bạn trong ký túc xá của cô cũng rất thích lấy áo sơ mi nam mặc làm áo ngủ. Mọi người từng bàn tán sau lưng rằng, phụ nữ mặc áo sơ mi nam luôn rất khêu gợi Nhớ đến lời nói đó, mặt cô liền đỏ ửng lên.

Tịch Hạo Trạch đã cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Cô thay áo sơmi, sau đó lấy quần áo mình đi giặt.

Lát sau, Tịch Hạo Trạch quay lại. Đi đến phòng tắm, đưa cho cô một gói to: “Chỉ có thể mua được loại này thôi, đêm nay em mặc tạm đã.”

Phòng tắm rất rộng, ngọn đèn vàng tỏa xuống ấm áp, bọt xà phòng trên tay cô không ngừng giọt xuống. Cô ngẩng đầu lên thấy mặt Tịch Hạo Trạch đỏ bừng.

Tịch Hạo Trạch vội vàng treo túi trên khóa cửa phòng tắm rồi xoay người.

Mở ra nhìn thấy, cô liền xấu hổ, thì ra Tịch Hạo Trạch đã mua nội y cho cô, nội y không lớn không nhỏ vừa khít. Cô thầm nghĩ, hay là người như bọn họ luôn có mắt nhìn hơn người bình thường, nếu không sao có thể mua size chính xác như vậy được?

Cô giặt xong quần áo, đem treo ngoài ban công, trên mũi cô vẫn còn thoang thoảng mùi xà phòng.

Ngày hôm sau, những tia nắng ban mai chiếu xuống, Sơ Vũ mơ mơ màng màng mở mắt, rèm cửa sổ dày làm cho người ta cảm thấy có một loại áp lực. Cô kéo bức rèm qua nhìn thời tiết bên ngoài. Những khẩu hiệu hùng hồn vang lên. Cô đứng bên cửa sổ nhìn xuống, phía xa xa những quân nhân đang tập luyện đứng thẳng tắp theo hàng.

Trong nhà đã không còn bóng dáng của Tịch Hạo Trạch, trên bàn có để lại một mẩu giấy, “Trưa anh về, có việc gì thì hãy tìm chị Phương.”

Sơ Vũ bĩu môi, chỉ có vài dòng như vậy, thật là nhạt nhẽo. Cô nhàn rỗi không có việc gì, nhìn quanh căn nhà.

Xem ra trước khi đi Tịch Hạo Trạch đã dọn dẹp lại. Cô vào thư phòng thấy chăn mền đã được gấp xếp gọn gàng, ánh mắt cô dịu xuống. Tối qua vì tôn trọng cô nên anh đã ngủ trong thư phòng. Trên tủ sách đặt rất nhiều sách, trong đó có không ít sách nước ngoài. Cô tinh tế nhìn qua một lượt, phát hiện tầng cuối của tủ sách có một hộp giấy trông giống hộp đựng giày.

Giây phút đấy cô tựa như bị mê hoặc, từ từ mở hộp đen kia ra. Một đôi giày ba lê xinh đẹp lung linh hiện lên trước m