
ắt cô. Sơ Vũ không kìm nổi mang thử vào.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô lập tức khôi phục lại tinh thần, khóe mắt hiện lên ý cười hạnh phúc. Chạy ra mở cửa thì nhìn thấy Phương Đình đang đứng bên ngoài.
“Sơ Vũ, không quấy rầy em chứ.”
“Làm sao có thể, mời chị vào.”
“Tất cả mọi người đã đi huấn luyện rồi, chị hôm nay không làm việc nên đến tán gẫu với em.” Thật ra là Tịch Hạo Trạch gọi cô đến chơi với Sơ Vũ, cô bất giác buồn cười, xem ra Hạo Trạch đối với cô bé này cũng có tình ý.
“Em không buồn, chị Phương, chị ngồi đi, em rót cho chị tách trà.”
“Không cần đâu , chị không khát.”
Sơ Vũ vẫn rót cho cô một tách trà.
“Chị đem xíu mại mới mua ở canteen đến cho em, em ăn thử đi. Đúng rồi, em có bận việc gì không?”
“Em chẳng bận gì cả, chỉ đợi anh ấy về thôi.”
Phương Đình cười: “Sơ Vũ, em có cảm giác như thế nào đối với nơi này?”
“Nơi này” của Phương Đình là ý chỉ doanh trại.
Sơ Vũ trầm mặc một lát, chậm rãi lắc đầu: “Em chỉ từng thấy qua ti vi, quân nhân quả thật rất vất vả, có đôi khi hai người còn phải ở hai nơi riêng biệt.”
Phương Đình gật đầu, thở dài: “Đúng vậy, những năm đầu vợ chồng chị cũng ở xa nhau, gần thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng không ít lần giận dỗi nhau.” Cô dừng một chút, lại tiếp tục: “Thế sau này em có dự định gì không?”
Câu hỏi này Sơ Vũ cũng rất muốn biết, Tịch Hạo Trạch nhất định cả đời sẽ làm việc trong doanh trại. Sơ Vũ chưa bao giờ nghĩ đến tương lai, hôn nhân là chuyện của hai người. Đến bây giờ cô vẫn không hiểu Tịch Hạo Trạch vì sao lại chọn cô?
“Chị Phương, nói thật với chị, em vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.” Cô cũng không dám suy nghĩ xa xôi.
Phương Đình cùng Sơ Vũ lại nói chuyện về cuộc sống, về gia đình. Thời gian trôi qua rất nhanh, Sơ Vũ bất giác đã thích người chị này. Sau một lúc trò chuyện, Phương Đình nâng tay xem đồng hồ: “Chị về trước đã, có lẽ lát nữa Tịch Hạo Trạch sẽ về ngay thôi.”
Quả thật, mười lăm phút sau Tịch Hạo Trạch đã quay về . Sơ Vũ lúc ấy đang ở ban công tập múa, đầu cúi xuống dưới, nhìn thấy hai chân của anh, cô nở nụ cười, lưu loát xoay người đứng lên.
“Em ăn sáng chưa?”
“Chị Phương đã đến và mang cho em sữa đậu nành với xíu mại rồi ạ.”
Tịch Hạo Trạch gật đầu, đi đến bên cạnh cô, ánh mắt dịu dàng chỉnh lại mái tóc lộn xộn của cô.
“Đi ăn cơm thôi, chiều nay sẽ quay về đại viện.”
“Sao cơ?” Sơ Vũ nhất thời có chút nói đớt.
“Mẹ anh cứ thúc giục mãi.”
“Nhưng em chưa chuẩn bị gì cả.”
“Đi gặp mặt thôi em muốn chuẩn bị gì, có người đi là được rồi.”
Sơ Vũ cắn môi: “Nhưng em vẫn chưa chuẩn bị tốt.”
Tịch Hạo Trạch nắm lấy tay cô, khẽ cười: “Em cũng không phải chưa gặp mẹ anh.”
“Lúc ấy khác mà.”
“Có gì khác đâu, em nghĩ rằng mẹ anh hôm đấy đến đó là tình cờ thôi ư.” Tịch Hạo Trạch xoa xoa tay cô.
Hai người vừa nói vừa đi đến canteen, không ít người ở đấy sững sờ dừng lại động tác của mình.
“Đội trưởng Tịch, đây là chị dâu hả?” Tịch Hạo Trạch dẫn cô đến ô cửa bán thức ăn chào mọi người.
“Đây là vị hôn thê của tôi, Hàn Sơ Vũ.”
“Ôi, xin chào chị dâu.” Mọi người gọi xong lại cười rộ lên.
Sơ Vũ xấu hổ, hai má ửng đỏ: “Xin chào mọi người.”
Lấy thức ăn xong, hai người tìm một bàn ăn ngồi xuống.
Lúc họ vừa vào vẫn còn vắng vẻ nhưng chỉ trong chốc lát đã đầy người.
Tịch Hạo Trạch thấy Sơ Vũ không động vào thức ăn, gắp một miếng gà đặt vào trong bát cô.
Mọi người xung quanh hít sâu vào một hơi, Tịch Hạo Trạch lạnh lùng liếc qua, tất cả lại quay mặt về cúi đầu vào ăn. Cũng là vì ngày thường khuôn mặt Tịch Hạo Trạch luôn lạnh băng , mọi người nhìn thấy anh như vậy có chút không quen. Có câu nói rất đúng, đàn ông có cứng rắn chừng nào thì vẫn còn có mặt khác rất dịu dàng.
Bàn bên cạnh bắt đầu trêu chọc, hai người đàn ông mặt đối mặt bắt chước lại sinh động như thật.
Một anh: “Này, em thử món gà này đi, ngon lắm .”
Anh kia: “Cám ơn.” Nói xong, cặp mắt kia còn chớp chớp: “Món rau này cũng rất ngon , anh ăn đi.”
Anh kia lại nói: “Cám ơn, em yêu .”
Giọng anh chàng kia vừa thô thiển lại cố ý giả điệu đà làm Sơ Vũ nghe xong nổi cả da gà
Sơ Vũ hận không thể đâm đầu xuống lổ. Tịch Hạo Trạch vẫn rất bình tĩnh gấp một miếng rau ăn, từ tốn nói: “Hôm nay rau xào ngon lắm. Thứ hai tuần sau tôi sẽ bắt đầu huấn luyện với hai cậu”.
Trong nháy mắt hai người đó liền ũ rũ xuống .
“Đừng để ở trong lòng, toàn là một đám hòa thượng chưa từng thấy gái đẹp bao giờ ấy mà.”
Sơ Vũ bật cười, cũng không còn xấu hổ nữa. Cô thật không nghĩ rằng Tịch Hạo Trạch cũng biết nói đùa, lại còn khen cô. Cô hạnh phúc nhìn vào mắt anh, phát hiện anh đã không còn là cậu thanh niên ngày xưa mà cô biết.
Hai người rời quân khu đến đại viện. Sơ Vũ ngồi trên xe, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Tịch Hạo Trạch nghiêng đầu thấy cô không ngừng hít thở, miệng hơi cười, nắm lấy tay cô. Bàn tay ấm áp kia cũng không thể làm cô bớt căng thẳng hơn.
Cô nhíu mày lại, lắc lắc tay anh, mắt nhìn vào người bảo vệ rồi lại quay đầu sang: “Tịch Hạo Trạch, em rất hồi hộp. Hay mai lại đến được không, tối nay em về nhà chuẩn bị tâm lý đã.”
“Em nghĩ anh sẽ đồng ý sao? Hả?” Anh nhíu m