Old school Easter eggs.
Vũ Điệu Của Trung Tá

Vũ Điệu Của Trung Tá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324682

Bình chọn: 10.00/10/468 lượt.

nghỉ lễ, người trên xe buýt hôm nay rất nhiều. Sơ Vũ vừa cúi đầu đã nhìn thấy dấu chân nhạt trên đôi giày màu nâu của mình.

Cô vừa đi vào trong hẻm thì nhìn thấy một vài thiếu niên đứng trước cổng , người dựa lên trên vách tường đen, khói thuốc mờ mịt khắp nơi, cô lập tức đi qua.

“Tiểu Thần” giọng cô mang vài phần nghiêm khắc.

“Chị” Hàn Thần phóng điếu thuốc về phía góc tường, nở nụ cười: “Chị sao lại về thế?”

Trong lòng Hàn Sơ Vũ rất tức giận, nhìn xem cái đám nhỏ này, một đứa tóc vàng, một đứa tóc đỏ, lỗ tai đeo chi chít. Cô không nói chuyện, quay đầu đi về nhà.

Hàn Thần nói với đám bạn: “Tao đi về trước , lát nữa rãnh sẽ đi tìm bọn mày.”

Đường đá gồ ghề , Hàn Thần đi theo sau cô, không lên tiếng, trong lòng biết chị đang tức giận.

Về nhà, đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng khách mọi thứ đều bừa bộn, cả nhà lạnh tanh .

“Mẹ đi ra ngoài chơi mạt chược rồi . Chị, chị ăn cơm chưa?”

Hàn Sơ Vũ quay đầu trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Tiểu Thần, em có biết đó là loại người nào không, sao em lại cùng chơi với bọn chúng?”

“Chị, bọn chúng làm sao, không phải chỉ bỏ học thôi sao.” Hàn Thần nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Chị cho là người nào đọc sách, cũng đều có thể học giỏi giống chị sao.”

“Em đã là học sinh cấp ba, học kỳ sau đã phải thi vào đại học, bây giờ lại còn đua đòi tập tành hút thuốc, em…” Cô nhíu mày lại, sao thời gian này em trai cô lại thay đổi nhiều như vậy.

“Chị, đây là lần đầu tiên em hút, em cam đoan, sau này sẽ không hút nữa.”

Chị em cãi nhau một hồi, đúng lúc Lý Tú Vân về, bà lắc lắc đầu, hắt xì một hơi, mắt đỏ ngầu.

“Ôi, Tiểu Vũ đã về đấy à.”

“Mẹ.” Hai người cùng gọi.

Lý Tú Vân chắp tay sau lưng, bóp bóp eo: “Ngồi cả đêm toàn thân rã rời .”

Hàn Thần liền chạy đến giúp bà xoa bóp: “Mẹ, hôm nay tình hình chiến đấu thế nào?”

“Thằng bé này, không có việc chả ân cần thế này. Nói đi?”

“Mẹ, con đã học sinh cấp ba rồi , muốn mua một cái di động.”

Hàn Sơ Vũ nói không nổi trở về căn phòng nhỏ của mình, kéo rèm cửa sổ ra. Cả nhà bốn người cùng sống trong một ngôi nhà nhỏ. Lúc Hàn Thần vào cấp một, Lý Tú Vân gọi người về làm ngăn cách thêm một phòng cho Hàn Thần. Trong nháy mắt phòng của cô chỉ còn có thể đặt đủ một chiếc giường, một chiếc bàn, một chiếc tủ gỗ màu vàng ố, không thể đặt thêm một thứ nào khác.

Từ lúc lên đại học cũng chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè cô mới về nhà, có đôi khi nghỉ hè cũng ở lại trường học.

Ngón tay lướt qua bàn học để lại một lớp bụi dày, trong lòng có hơi chua xót, cô thở ra một hơi, xoay người đi ra ngoài xách một chậu nước. Chớp mắt, đã không biết Hàn Thần chạy đi đâu. Lý Tú Vân nhìn thấy cô đang bê chậu nước, nói: “Trong nhà nước ấm đều đun bằng than, giá than bây giờ càng ngày càng cao , nước sôi dùng ít thôi.”

“Con dùng nước lạnh mà.” Cô thấp giọng nói, đôi vai gầy yếu khẽ run lên, nước trong chậu cũng chao đảo tạo nên những con sóng nhỏ.

Lý Tú Vân cau mày, buồn bực lướt qua người cô.

Lấy khăn nhúng nước, lau toàn bộ phòng qua một lần, thay tấm chăn mới vào. Sơ Vũ xoa xoa mười ngón tay sưng đỏ, hai bàn tay lạnh tê rần.

Bảy giờ tối, Hàn Đức Quần về nhà . Nhìn thấy con gái bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến, tươi cười mừng rỡ.

“Tiểu Vũ, về rồi à. Nếu con gọi điện thoại cho ba trước thì ba sẽ không chạy chuyến cuối rồi.” Hàn Đức Quần cười nói.

“Ba, ba đã đói bụng chưa, nhanh đi rửa tay đi, con đi dọn cơm.”

“Con trai và con gái dù sao cũng khác nhau .” Lý Tú Vân nói với giọng đáng tiếc.

“Ba, ba ăn bát canh ấm bụng trước đã.”

“Ăn đi, ăn đi, đợi tôi nên bây giờ các người cũng đói cả rồi.”

Một bàn thức ăn đều do Sơ Vũ vất vả nấu, bốn mặn một canh.

“Đúng rồi, ba, con muốn mua di động.” Hàn Thần vẫn nhắc chuyện mua cái di động. Thật ra bọn họ đã chừng này tuổi dùng di động cũng là điều hiển nhiên. Nhìn bạn học đều có, cậu ta rất hâm mộ .

“Mua cái gì mà mua? Trong nhà không có tiền. Mau ăn cơm đi.” Lý Tú Vân lạnh nhạt nói.

Sơ Vũ không nói chuyện, vẫn ăn cơm.

“Mẹ, buổi chiều không phải vừa nói được sao. Còn nữa, ba mẹ xem bây giờ trong lớp học ai mà chả có.”

“Con xem lại thành tích học tập của người ta đi, nhìn lại thành tích của mình đi, còn không biết xấu hổ đòi di động.”

“Được rồi, được rồi, ăn cơm đã.” Hàn Đức Quần bình tĩnh nói.

Lý Tú Vân liếc ông ta một cái, cũng không nói nữa.

Người một nhà dường như rất hoà thuận vui vẻm cơm nước xong ngồi ở phòng khách xem tivi. Hàn Đức Quần cùng Lý Tú Vân ngồi ở trên sô pha, Hàn Sơ Vũ bưng một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống cạnh Hàn Đức Quần, trong tay cầm một cái bịch chườm nóng. Nhà của Hàn gia cũng đã hơn mấy chục năm , mùa đông vừa lạnh vừa ẩm. Cô vừa ngồi một lúc , đầu gối đã lạnh đông cứng .

“Tiểu Vũ, vài ngày nữa thi rồi sao.”

“Dạ.”

Trong TV đang chiếu một bộ phim tình cảm gia đình, Sơ Vũ lơ đãng xem. Ánh đèn tỏa sáng khắp căn phòng, bên ngoài gió lạnh vù vù thổi đập vào cửa sổ.

“Tiểu Vũ à, không phải là mẹ có ý gì, nhưng con gái học nhiều cũng chẳng để làm gì, còn phải lập gia đình nữa.” Lý Tú Vân đứng dậy, ánh mắt bỗng trở nên sáng rực: “Mấy hôm trước cô Lý có nói, bà con cô ấy có một đứa con trai làm việc t