
Câu, kéo, kéo, vê. Hướng Tiểu Vãn say, hoàn toàn trầm mê dưới tay của Độc Cô
Diễm.
# đã che giấu #
“Vãn nhi... Nàng thật đẹp.” Độc Cô Diễm ở bên tai nàng, thấp giọng ca ngợi, nói
xong, vẫn không quên trêu chọc dùng đầu lưỡi quét qua vành tai nàng.
Hướng Tiểu Vãn như bị điện giựt, cả thân cũng cong lên tới.
Mà phía dưới nàng, ngón tay Độc Cô Diễm tiến tiến xuất xuất, càng làm cho nàng
cảm giác vô lực hư không.
“Độc, Độc Cô Diễm, ngón tay của chàng, cho ta đưa ra tới.” Mẹ nó, tối hôm qua
giằng co một đêm còn chưa đủ, buổi sáng còn không cho nàng sống yên ổn, thật là
đáng ghét.
# đã che giấu #
“Vãn nhi... “Độc Cô Diễm lẩm bẩm một tiếng, ngay sau đó đã nắm tay Hướng Tiểu
Vãn, một phen đặt tại phía trên ‘tiểu diễm’.
Hảo, hảo, thật là cường đại. Như cũ cường như thế, cường đại
Độc Cô Diễm tà khí nở nụ cười.”Vãn nhi, có hài lòng sờ tới không?”
“Hài, hài lòng...”
“Thiết, Độc Cô Diễm, chàng ít bảnh chọe nha, lớn lên lớn chút liền không dậy
nổi sao, xem đức tính của chàng kìa.” Mặc dù rất hài lòng, nhưng nàng chính là
khó chịu vẻ mặt ngạo nghễ kia của Độc Cô Diễm.
Độc Cô Diễm khẽ cắn đầu vai Hướng Tiểu Vãn một cái. “Vãn nhi nàng thật là vật
nhỏ khẩu thị tâm phi, nàng xem đây là cái gì? Hử?” Độc Cô Diễm đưa ngón tay lộ
ra tới, đưa đến trước mặt Hướng Tiểu Vãn, làm cho nàng tận mắt thấy trong suốt
mắc cỡ kia của mình.
Thiên sát, dĩ nhiên lại tới.
Lão nương cũng không phải là tính lãnh đạm, bị người thiêu pháp như vậy, làm
sao có thể không có loại vật này.
Bất quá lúc này Hướng Tiểu Vãn đỏ bừng mặt, căn bản không tìm được cách phản
bác, chỉ đành phải giận dữ cắn răng, nhìn chằm chằm Độc Cô Diễm.
“Vãn nhi, ánh mắt kia của nàng nhìn vi phu như vậy, vi phu sợ rằng sẽ dục hỏa
mà chết.” Nói xong, lại vào một ngón tay.
“Ư... Độc Cô Diễm... “Hướng Tiểu Vãn vô lực thở.
“Vãn nhi của ta, vi phu ở chỗ này.” Đè tay Hướng Tiểu Vãn, dùng sức chà xát
lên.
# đã che giấu #
# đã che giấu #
Không biết qua bao lâu, Hướng Tiểu Vãn cảm giác mình hỗn loạn nhiều lần, lần
này tỉnh lại, miễn cưỡng nằm ở trên chăn, vô lực nói: “Độc Cô Diễm, chàng khốn
kiếp, chàng đi ra ngoài, ta không được...”
Độc Cô Diễm hôn lưng của nàng một cái, nói giọng khàn khàn: “Vãn nhi, lúc này
mới vừa bắt đầu mà thôi.”
Nói xong, lần nữa triển khai tiến công.
Hắc hưu hắc hưu...
Tốc độ có tiết tấu, nghe đến làm người ta mặt đỏ tới mang tai.
“A, Độc Cô Diễm, quá nhanh. Dừng lại.”
“Vãn nhi, cái này sao dừng lại được, không phải là muốn mạng của ta sao.”
Kế tiếp, Hướng Tiểu Vãn căn bản không hiểu được Độc Cô Diễm nói cái gì, nàng
chỉ biết mình như là thăng thiên, toàn thân đều đặt trong nồng đậm thư sướng,
dần dần, lại ngất đi.
Buổi trưa, phòng ăn.
Ánh mắt Độc Cô Diễm sáng quắc nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn cúi đầu bới cơm,
khóe miệng cong lên, cười nói: “Vãn nhi, cơm trắng thật ăn ngon như vậy sao?”
Hướng Tiểu Vãn để chén xuống, tức giận trừng mắt nhìn Độc Cô Diễm một cái.”Cơm
trắng có dinh dưỡng.”
Độc Cô Diễm làm trạng thái ngạc nhiên cười một tiếng. “Ah, thì ra là vậy, vậy
Vãn nhi cần phải ăn nhiều một chút.” Nói tới chỗ này, hắn gắp một khối thịt heo
vào trong chén Hướng Tiểu Vãn, xấu xa thấp giọng nói: “Thịt trên người Vãn nhi
quá ít. Nè, móng heo này có thể giúp cho ngực lớn hơn. Vãn nhi, nàng ăn nhiều
một chút.”
Hướng Tiểu Vãn liếc móng giò kho tàu, tức giận bừng bừng liếc Độc Cô Diễm. Mẹ
nó, thái độ người này là chê ngực nàng nhỏ?
“Không ăn, muốn ăn chàng tự ăn đi.” Có lý nào cứ như vậy vòng quanh loan tới đả
kích người khác sao, hơn nữa, ngực của nàng... hình như cũng không nhỏ nha, ở
hiện đại kích cỡ này, ít nhất cũng là 360C đó.
“Vãn nhi yên tâm, vi phu rất tráng kiện, không cần mượn ăn uống tới điều
chỉnh.” Trong lời nói, chỉ cái khác.
Năm tiểu quỷ nghe hai người nhỏ giọng nói nhỏ, rối rít ngẩng đầu hướng hai
người nhìn lại.
Lão Tứ Độc Cô Sương đối với lời như thế có hứng thú nhất, bé vang thanh âm chen
vào nói: “Phụ thân, người thật không cần bổ sao? Tiểu Hoàng qua này không tệ,
phụ thân, người ăn ăn đi.” Nói xong, lấy lòng đem một cây Tiểu Hoàng qua đặt ở
trong chén của Độc Cô Diễm.
Độc Cô Diễm nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng qua trong chén, nhất thời sợ run một cái.
Hướng Tiểu Vãn thấy vậy, cười ha ha.”Cáp cáp cáp cáp, Độc Cô Diễm, cây tiểu
hoàng qua chính là nổi khổ tâm của Sương nhi, chàng cần phải hảo hảo mà ăn,
đừng lãng phí tấm lòng hiếu thảo của Sương nhi.”
Cáp cáp cáp cáp cáp, quá sung sướng, rốt cuộc thấy vẻ mặt biệt khuất của Độc Cô
Diễm. Suy nghĩ một chút thật là làm người ta đại khoái nhân tâm.
Sương nhi, tốt lắm. Hướng Tiểu Vãn ném cho Độc Cô Sương một ánh mắt tán thưởng.
Độc Cô Sương thấy vậy, lập tức ném lại một đôi mắt ti hí. Ý nghĩ của bé không
ngoài việc, nhũ mẫu, người lúc nào thì cho con bản ‘hủ nữ thiên hạ’, người ta
là mạo hiểm sinh mạng nguy hiểm vì người giải vây đó.
Hướng Tiểu Vãn nháy nháy mắt, Sương nhi yên tâm, con biểu hiện phải khá hơn
chút nữa, nhũ mẫu không bao lâu nữa liền cho con.
Độc Cô Sương nhận được ám hiệu của Hướng Tiểu Vãn, nội tâm khẽ đảo kí