
nghĩ tới máu này chính là máu độc Thượng Quan Dạ đẩy ra từ trong cơ
thể Độc Cô Hoa.
Bé sợ, không dám cùng Thượng Quan Dạ cãi vã nữa.
Ngoan ngoãn xoay người, là người đầu tiên rời phòng.
Ba người sau lưng thấy Độc Cô Sương rời đi, cũng đều im lặng đuổi theo, bên
trong phòng, lập tức an tĩnh lại.
“Được rồi, con có thể mở mắt ra.” Sau khi bốn tiểu tử rời đi, Thượng Quan Dạ
hướng về phía Độc Cô Hoa mặt tái nhợt trên giường nhàn nhạt lên tiếng.
Lông mi dày của Độc Cô Hoa hơi chớp động, ánh mắt chậm rãi mở ra.
Nhìn bốn phía tất cả đều xa lạ, chân mày nho nhỏ của Độc Cô Hoa không khỏi nhíu
lại: “Nơi này... Là nơi nào?” Nơi này căn bản không phải là phủ tướng quân,
Thượng Quan Dạ sư thúc đến tột cùng đem cậu đi đâu?
Chẳng lẽ, hắn đem cậu mang về bên cạnh sư phụ?
Thượng Quan Dạ nhìn vẻ mặt Độc Cô Hoa, đã biết cậu đang suy nghĩ gì. Khóe miệng
cong lên, hắn chỉ chỉ gian phòng nói: “Nơi này là địa bàn của ta, là một kỹ
viện hoa lệ bậc nhất, Tiểu Hoa nhi ngươi yên tâm, muốn tìm ra nơi này của sư
thúc là không có khả năng, coi như là sư phụ con cũng không tìm được, con cứ an
tâm thoải mái dưỡng thương đi.”
Độc Cô Hoa nghe lời của Thượng Quan Dạ, thần sắc cũng không buông lỏng, ngược
lại mang theo bi thương. “Sư thúc, con muốn về nhà.”
Thượng Quan Dạ nhìn ánh
mắt bi thương của Độc Cô Hoa, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: “Tiểu Hoa
nhi, nơi này tạm thời sẽ là nhà của con, bây giờ phủ tướng quân chưa phải là
chỗ con có thể trở về, con mới vừa giải hết độc, thân thể rất yếu, ngủ một giấc
đi.”
Nói xong, Thượng Quan Dạ đang muốn xoay người rời đi, ống tay áo lại bị một bàn
tay nhỏ gắt gao nắm lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mang theo chờ đợi và ưu thương, đôi mắt lóe lên,
phức tạp và kiên định nhìn chằm chằm Thượng Quan Dạ, thanh âm chậm chậm nói:
“Sư thúc, người dẫn con về nhà có được hay không, sư thúc, van cầu người dẫn
con về nhà.”
Thượng Quan Dạ liếc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy mong đợi, có chút
không đành lòng nói cho cậu biết chân tướng, hắn chỉ dụ dỗ nói: “Hoa nhi, con
xem bây giờ con bị thương nặng như vậy, con bảo sư thúc làm sao dám dẫn con về
phủ tướng quân đây, nếu bị phụ thân tướng quân hung mãnh của con thấy được, còn
tưởng lầm là sư thúc ta khi dễ con. Còn nữa, bộ dáng con yếu ớt như vậy, nếu để
cho nhũ mẫu của con thấy, con không sợ nàng ấy khổ sở sao?”
Độc Cô Hoa nghe xong, lẳng lặng cúi đầu, không nói gì thêm.
Cậu biết sư thúc nhất định là đang dụ dỗ cậu, cũng biết sư thúc vì sao làm như
vậy, với thực lực của phụ thân mà nói, chỉ e từ sớm đã tra ra quan hệ của cậu
và sư phụ rồi, nếu như cậu thật không phải là con trai của phụ thân, phụ thân
cũng không muốn đối mặt cậu đâu.
Độc Cô Hoa nghĩ đi nghĩ lại, ngẩng đầu lãnh đạm nói với Thượng Quan Dạ: “Ừ, sư
thúc nói không sai, con không thể để cho mọi người lo lắng, con nhất định sẽ
dưỡng thương thật tốt, sư thúc, mời người trở về đi thôi, con muốn ngủ.”
Thượng Quan Dạ nhìn cậu một cái, sau đó gật đầu rời đi.
Ngoài cửa, bốn người vừa thấy Thượng Quan Dạ ra ngoài, cũng rối rít nhào tới.
“Này, Thượng Quan sư phụ, Tiểu Ngũ nhà chúng ta như thế nào?”
“Đúng vậy, Tiểu Ngũ tỉnh chưa?”
“Tiểu Ngũ ngừng chảy máu chưa, sẽ không vì mất máu quá nhiều mà chết chứ?”
“Lão Tam đáng chết, huynh nói bậy gì đó, Tiểu Ngũ mới sẽ không chết. Thượng
Quan Dạ ngươi tên nhân yêu (gay) này, chỉ biết khi dễ tiểu hài tử chúng ta,
không phải nam nhân, ngươi là nhân yêu.”
Thượng Quan Dạ hướng về phía ba tiểu tử kia nói: “Tiểu Hoa nhi không sao cả,
hiện giờ đã ngủ rồi, các con cũng mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi đi, tối nay
ta sẽ để cho các con đi thăm Tiểu Hoa.”
“Cám ơn Thượng Quan sư phụ, Tiểu Ngũ liền nhờ người, chúng ta về phòng trước.”
Ba tiểu quỷ lưu luyến không rời nhìn thoáng qua phòng của Độc Cô Hoa, sau đó
xoay người rời đi.
Độc Cô Sương âm thầm liếc Thượng Quan Dạ, cũng theo ba người kia rời đi.
Đi chưa được mấy bước, liền bị Thượng Quan Dạ ôm lấy. “Tiểu Sương nhi, vi phu
có để cho nàng rời đi sao?”
Ba đứa nhìn thấy một màn này, hơi sững sờ, ngay sau đó cười trộm ở đáy lòng.
Xem ra lão Tứ thô lỗ, lúc này gặp phải khắc tinh rồi.
Ba đứa không có ý dừng lại, chân ngắn bước dài, nhanh chóng rời đi.
Độc Cô Sương hung hăng trừng mắt liếc Thượng Quan Dạ, nhìn đến bóng dáng ba
tiểu tử kia rời đi, bé không khỏi lớn tiếng kêu la. “Ai ai ai, ta nói các huynh
sao có thể như vậy, tiểu gia ta nói gì cũng là muội muội của các huynh đó, các
huynh chẳng lẽ đành lòng nhìn muội muội mình rơi vào tay người, a không, tay
nhân yêu, bị hắn hung hăng tàn phá sao, ô, ba người các huynh, coi chừng sấm
sét trên trời đó.”
Ầm ——
Ngay lúc này, bầu trời đột nhiên sinh dị biến, lại nổi lên một đạo tiếng sấm.
Độc Cô Sương bị dọa cho sợ đến ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Phía sau của nàng,
Thượng Quan Dạ cười như đóa hoa đầu cành, run rẩy từng trận.
“Cười, cười, cười cái gì. Sao không cười chết nhân yêu như ngươi đi. Ngay cả
đứa trẻ bốn tuổi cũng không bỏ qua, ngươi quả thật là yêu nhân một đời.” Còn
nhân yêu hơn cả mẹ nh