
n cho trẫm, trẫm cũng không tin,
nàng có thể chạy thoát được hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm.”
Bốn người áo đen bay xuống, hướng về phía Chung Ly Tuyệt lĩnh mệnh gật đầu.
Chung Ly Tuyệt nhìn bốn người áo đen rời đi, ánh mắt âm độc thoáng qua một đạo
ánh sáng lạnh. Độc Cô Diễm, trẫm nhất định phải mau sớm trừ đi cái gai trong
mắt là ngươi, chỉ cần ngươi chết đi, Hướng Tiểu Vãn liền trở thành nữ nhân của
Chung Ly Tuyệt ta.
Hoa Trữ điện, tẩm điện của Tam công chúa Chung Ly Yến.
Tại chánh điện trên ghế thái phi, Chung Ly Yến ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm
chằm người áo đen quỳ trên mặt đất. “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người áo đen kia ngẩng đầu nhìn về Chung Ly Yến, ánh mắt khó nén lòng ái mộ.
“Công chúa, thuộc hạ phụng lệnh của người đang chuẩn bị lẻn vào Vô Trần điện
giết Hướng Tiểu Vãn kia, nhưng thuộc hạ vừa mới đi vào, phát hiện nơi đó đã sớm
người không - nhà trống. Hướng Tiểu Vãn đã được người của hoàng thượng mang đến
hành cung của ngài. Mặt khác, Vô Trần điện có một bức tường bị người nào đó có
nội lực cao thâm phá hư, thuộc hạ đoán có thể cùng Độc Cô Diễm có liên quan.”
Chung Ly Yến nghe xong, kích động từ trên ghế thái phi nhảy xuống. “Cái gì,
tiện nhân Hướng Tiểu Vãn được hoàng huynh điều đến hành cung của huynh ấy? Đáng
chết hoàng huynh này, rốt cuộc muốn diễn trò gì, không phải là thật sự muốn
cướp nữ nhân này đó chứ? Thưởng? Ha ha ha, nếu thực là như vậy, vậy càng hợp ý
của bổn công chúa, đã thế ta liền giúp hoàng huynh một phen.”
Chung Ly Yến lẩm bẩm đi qua, ánh mắt nhìn chằm chằm người áo đen quỳ trên đất,
duệ thanh nói: “Vượng Tài, ngươi mới vừa nói Độc Cô Diễm đã tới Vô Trần điện?”
Người áo đen ngẩng đầu, ánh mắt có chút bị thương gật đầu. “Hồi công chúa, đúng
vậy, thuộc hạ đoán Độc Cô Diễm có thể đã xông vào hoàng cung, tính toán mang đi
Hướng Tiểu Vãn, không biết là nguyên nhân gì không thành công.” Nói xong, người
áo đen ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Chung Ly Yến, không có một tia che giấu
tình yêu điên cuồng của hắn.
Chung Ly Yến cương nghị ngẩng đầu, mở miệng đang định nói gì, lại liếc thấy vẻ
mặt người áo đen như thế, sắc mặt của nàng không khỏi lạnh như băng thoáng qua
hiểm ác, thanh âm lạnh như băng giống như lưỡi đao quát lạnh: “Vượng Tài, ngươi
thật đúng hảo đại cẩu đảm, lại dám một vốn một lời cùng công chúa có ý nghĩ quá
phận, ngươi bất quá chỉ là con chó Bổn công chúa nuôi mà thôi, Bổn công chúa
cao hứng thì cho ngươi xương ăn, mất hứng thì liền giết chết ngươi, ngươi lấy
tư cách gì mà ái mộ Bổn công chúa, với xuất thân đê tiện của ngươi, đừng nói là
ái mộ Bổn công chúa, cho dù xách giầy cho Bổn công chúa cũng không xứng đâu,
nghe rõ chưa, lập tức cút ra ngoài cho Bổn công chúa, cút...”
Gương mặt người áo đen bi thống, hắn thế nhưng không đứng dậy, ánh mắt vẫn ôn
nhu xen lẫn bi thương, thở dài nhìn Chung Ly Yến. “Công chúa, thuộc hạ mặc dù
thân phận không cao, nhưng thuộc hạ đối với công chúa là thật tâm, trên đời này
không người nào có thể so với thuộc hạ yêu thương công chúa, thuộc hạ vì công
chúa, chết cũng cam lòng.”
Chung Ly Yến vừa nghe, liền ha ha cười lên, ánh mắt liếc về hướng người áo đen
tràn đầy giễu cợt cùng chán ghét. “Ngươi đã vì ta có thể chết, vậy ngươi, sao
không đi chết đi, chết ngay đi.”
Người áo đen sắc mặt trắng nhợt, đau lòng nói: “Công chúa nếu muốn thuộc hạ
chết, thuộc hạ tuyệt không từ chối, công chúa, ta tên Hắc Kỳ, không phải Vượng
Tài, xin công chúa nhớ rõ tên của ta.” Người áo đen nói xong, thâm tình đưa mắt
nhìn Tam công chúa một cái, sau đó rút ra phối kiếm bên hông, hung hăng hướng
tim đâm xuống.
Cột máu bay lên, một chút rơi xuống trên làn váy của Chung Ly Yến, nàng xem
cũng không xem Hắc Kỳ thống khổ một cái, đưa chân một cước đem hắn đá văng ra,
cắn răng hận hận quát lên: “Đáng chết chó điên, muốn chết cũng hãy chết xa một
chút, ngươi chẳng lẽ không biết thân thể Bổn công chúa cao quý, sao có thể để
cho máu đê tiện của ngươi dính vào, đáng ghét, tâm tình đang tốt đẹp cũng bị
ngươi làm hỏng mất, người đâu, đem con chó điên này kéo ra ngoài tìm địa phương
vắng vẻ ném đi cho bổn công chúa.”
Đêm khuya, Hướng Tiểu Vãn
bởi vì nhớ Độc Cô Diễm, nhớ đến năm đứa trẻ kia, một chút buồn ngủ cũng không
có, nàng không khỏi lật người xuống giường, khoác áo khoác, mở cửa đi ra ngoài.
Mới vừa rồi nàng và Mộng phi nói rất nhiều kế sách, lúc này người của cả Triêu
Mộng điện đều rất khách sáo với nàng, cho nên một đường đi ra Triêu Mộng điện,
cũng không ai dám cản nàng.
Hướng Tiểu Vãn vừa nhìn trăng, vừa mờ mịt đi không căn cứ, bất tri bất giác,
nàng phát hiện mình đi tới một viện yên tĩnh, tòa cung điện này xem ra mặc dù
cũ rách, nhưng từ kiến trúc cao lớn kia có thể nhìn ra được, cung điện này
trước kia nhất định rất náo nhiệt, không biết nguyên nhân gì bị mai một trong
thâm cung này.
Lòng của Hướng Tiểu Vãn vốn là có chút thẫn thờ, nhìn cảnh trí bị bỏ quên, tâm
tình càng trở nên thương cảm.
Nàng ôm hai chân, ngồi một chỗ trên đá. Lẩm bẩm nói: “Độc Cô Diễm, bây giờ
chàng đang làm gì? Có nhớ tớ