
ắt lại rơi xuống.
“Đừng khóc.” lúc này, một đạo thanh âm từ tính vang lên sau lưng Hải nhi.
Hải nhi sửng sốt, đó là thanh âm của Thanh đại ca, Thanh đại ca, trở về rồi
sao?
Hải nhi không kịp gạt lệ, vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy Huyền Thanh ánh mắt
lẳng lặng ngưng đọng nhìn mình, ánh mắt sâu như vậy, ôn nhu như vậy, loại ánh
mắt này trong dĩ vãng của Huyền Thanh chưa từng có.
Hải nhi sửng sốt, sau đó vui mừng nhào qua, ôm cổ Huyền Thanh. “Thanh đại ca,
thật sự là huynh, huynh đã trở lại.” Thanh âm mang theo tiếng khóc.
Huyền Thanh bị Hải nhi động phải vết thương, sắc mặt trắng nhợt, nhưng hắn lại
cười đến vô cùng vui vẻ. “Đúng vậy, huynh đã trở về, Hải nhi, Thanh đại ca sau
này cũng sẽ ở cạnh bên muội, sẽ không rời đi.”
Tay của hắn, ôm Hải nhi lại.
Thân thể Hải nhi cứng đờ, nội tâm là mừng như điên trước nay chưa từng có.
Thanh đại ca, ôm nàng, Thanh đại ca thế nhưng ôm nàng nha? Nói như vậy, Thanh
đại ca cũng là thích nàng có đúng hay không?
Huyền Thanh ôn nhu đẩy Hải nhi ra, để cho nàng cùng nhìn thẳng mình. “Hải nhi,
Thanh đại ca hiểu tâm ý của muội, Thanh đại ca không phải là không thích muội,
mà là không dám thích muội, sợ không thể cho ngươi một tương lai tốt đẹp, nhưng
bây giờ Thanh đại ca đã hiểu được, Thanh đại ca sẽ không trơ mắt nhìn dụng tâm của muội. Hải nhi, ta yêu nàng.”
Nói xong, đôi môi Huyền Thanh dần dần để sát vào Hải nhi, nụ hôn đầu ấn xuống
lẫn nhau.
***
Nhất Thưởng Tham Hoan, Độc Cô Hoa đã có thể ra khỏi phòng đi lại.
Lúc này, Độc Cô Sương cùng cậu ngồi ở trong sân dưới cành cây khô. “Tiểu Ngũ,
đệ thật không sao chứ?” Gương mặt nói thế nào cũng giống như là bột mì vậy, còn
ánh mắt kia, nhìn thế nào cũng giống như con gà con bị thiến, không có màu sắc
nào.
Tiểu Ngũ nhàn nhạt liếc mắt Độc Cô Sương, gật đầu nói: “Tứ tỷ, đệ không sao, tỷ
không cần lo lắng cho đệ.” Đối với Tứ tỷ thô lỗ trước mắt này, cậu không biết
mình sau này còn có thể gọi như vậy hay không, cho nên lúc này cậu không gọi
lão Tứ nữa, mà gọi là Tứ tỷ.
Độc Cô Sương biết suy nghĩ của Độc Cô Hoa, mới nghe Độc Cô Hoa ngoan ngoãn gọi
mình Tứ tỷ, Độc Cô Sương thật sự có chút bị dọa.
Bé ra một bộ dáng tiểu đại nhân, vươn tay dò ở trên trán Độc Cô Hoa. “Ha không
có nóng nha, Tiểu Ngũ phải không bị cháy hỏng đầu óc mới đúng.”
Độc Cô Hoa nhìn vẻ mặt khoa trương của Độc Cô Sương, cậu mỉm cười nói: “Tứ tỷ,
đệ không có nóng đầu, đệ chỉ là đột nhiên phát hiện gọi Tứ tỷ rất êm tai, cho
nên đệ muốn gọi vậy thôi.”
Độc Cô Sương vừa nghe, hung hăng vỗ Độc Cô Hoa một cái. “Mẹ nó, ta nói đệ đó,
không có sao cũng đừng dọa người như vậy có được hay không, tiếng Tứ tỷ này của
đệ, thiếu chút nữa đem ta dọa sợ.”
Độc Cô Hoa bị đánh, không
chút nào không vui, ngược lại bật cười ha ha, không có ai thấy, thân thể nho
nhỏ của cậu tràn đầy thần sắc cô đơn.
“Tứ tỷ, tỷ không thể ôn nhu một chút sao, cẩn thận sư thúc ta không nhớ đến tỷ
nữa.” Độc Cô Hoa từ tỉnh lại không bao lâu liền biết chuyện của Thượng Quan Dạ
và Độc Cô Sương, thỉnh thoảng cậu sẽ lấy chuyện này ra trêu ghẹo Độc Cô Sương.
Cậu rất muốn thấy dáng vẻ giơ chân khả ái của lão Tứ thô lỗ, khiến cho cậu cảm
thấy rất thân thiết, nhớ lại cuộc sống trong phủ tướng quân, thời gian năm
người bọn chúng ở chung một chỗ chỉnh người.
Từ nay về sau, sợ rằng không còn cơ hội như vậy nữa, cậu, có lẽ thật sự là con
trai của sư phụ.
Nghĩ đi nghĩ lại, nội tâm Độc Cô Hoa khổ sở, nhưng vì không để cho Độc Cô Sương
phát hiện, cậu lại cố giả bộ vui vẻ cười lên.
Độc Cô Sương cũng không phát hiện Độc Cô Hoa khác thường, bé hung hãn chống
nạnh giống lúc bình thường, liếc mắt về phía Độc Cô Hoa. “Tiểu Ngũ đáng chết,
ta nói bao nhiêu lần rồi hả, ta và cái tên trời đánh đó là trong sạch, tuyệt
đối không có bất cứ quan hệ gì.”
“Ai nói nàng và ta không có bất cứ quan hệ gì?” Thượng Quan Dạ không biết từ
lúc nào đi đến trước mặt hai người, mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm Độc Cô Sương,
nghiến răng nghiến lợi nói: “Sương nhi, nàng nghe cho kỹ, nàng là thê tử của
ta, mà Thượng Quan Dạ ta là phu quân tương lai của nàng, người yêu thân mật
nhất cả đời, nàng còn dám nói chúng ta không có quan hệ, ta nhất định sẽ không
dễ dàng bỏ qua cho nàng đâu.”
Độc Cô Sương dữ tợn nghiêm mặt, đưa tay hung hăng chỉ vào Thượng Quan Dạ. “Ta
khinh, cái tên nhân yêu như ngươi, tiểu gia ta với ngươi có quan hệ gì, ngươi
đừng ở chỗ này tình nguyện, tiểu gia ta thích chính là nam nhân lạnh lùng, lạnh
lùng ngươi có hiểu hay không, cử chỉ lẳng lơ như yêu nhân ngươi, tiểu gia ta
nghe thấy liền buồn nôn, ngươi... A... Này, ngươi làm cái gì, ngươi mau thả ta
xuống, nhân yêu kia, ngươi là tên dâm tặc trời đánh, nếu không thả ta xuống,
đừng trách tiểu gia ta không khách sáo với ngươi.” Độc Cô Sương bị Thượng Quan
Dạ ôm vào dưới nách cất bước rời đi, thanh âm hùng hùng hổ hổ của nàng, vẫn
vang lên suốt, cho đến khi hai người biến mất ở viện, thanh âm kia mới dần dần
đi xa.
Độc Cô Hoa ngồi tại chỗ lắc đầu bật cười, cậu tin tưởng, tương lai lão Tứ nhất
định sẽ rất hạnh phúc, sư