Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325020

Bình chọn: 9.00/10/502 lượt.

p trong trẻo lạnh lùng xuất

trần như vậy, bất quá, nơi này bây giờ là chuyện gì xảy ra?

Vẻ mặt giống như vợ nhỏ kia, thấy thế nào cũng thật kỳ quái.

Đột nhiên, đầu Độc Cô Sương linh quang đột nhiên chợt lóe, hai tròng mắt linh

động trợn lên, không thể tin nhìn chằm chằm Tuyết công tử.

Mẹ nó, người này không phải là đoạn tụ chứ? Coi trọng Thượng Quan Dạ nhà nàng

sao?

Quả nhiên ——

Chỉ thấy Tuyết công tử nói xong, hai tròng mắt thấp liễm, ngón tay đẹp mắt xoắn

vào nhau, bộ dáng nhỏ nhắn kia, rõ ràng là thẹn thùng giống như thiếu nữ hoài

xuân.

Thượng Quan Dạ nhìn chằm chằm Tuyết công tử, tại trong mắt hắn trừ Độc Cô

Sương, những đám người khác đều là không khí. Vẻ mặt lãnh ngạo không kiên nhẫn

phất tay.”Cút, đừng để ta thấy được ngươi.”

Nếu không hắn không dám bảo đảm, mình sẽ không gặp một lần, đánh hắn một lần.

Tuyết công tử mặc dù lãnh mạc không hỏi thế sự, nhưng nói thế nào cũng là người

ở nơi bướm hoa lăn lộn, lúc này nghĩ lại, liền hiểu vì sao Thượng Quan Dạ sẽ

căm thù hắn như vậy.

Nhất định Thượng Quan Dạ cho là hắn cùng Vô Song cô nương có điều gian tình,

cho nên mới căm thù mình như vậy.

Vì giành được hảo cảm của mỹ nam, hắn quyết định cùng Vô Song cô nương vạch rõ

giới tuyến.

“Dạ, ta với Vô Song không quen, người không nên hiểu lầm.” Tuyết công tử vội

vàng giải thích, hận không thể dài tám phần mười há mồm, đem hắn cùng Độc Cô

Sương một màn vừa rồi nói hết ra, hắn thật sự là trong sạch.

Lời vừa nói ra, Thượng Quan Dạ cau mày, Độc Cô Sương giơ chân.

“Con mẹ nó, Tuyết công tử cái tên biến thái này trở mặt cũng quá nhanh chứ?

Ngươi có phải muốn ở trước mặt Tiểu Dạ Dạ nhà ta hảo hảo biểu hiện hay không?

Nói cho ngươi biết, không có cửa đâu, hắn là nam nhân của ta, ngươi nghĩ cũng

đừng nghĩ, coi như là YY cũng không được, có nghe hay không, buổi tối không cho

ảo tưởng Tiểu Dạ Dạ của nhà chúng ta.”

Độc Cô Sương trực tiếp nhảy đến trước mặt Thượng Quan Dạ cùng Tuyết công tử,

ngăn trở hai người, chỉ sợ Tuyết công tử này đối Thượng Quan Dạ cuồng phóng

điện.



Lời nói của Độc Cô Sương

giống như là đạn khói, trong nháy mắt khiến hai người kia bị chấn động.

Thượng Quan Dạ không vui nhíu mày, từ trong lời nói của Độc Cô Sương, hắn nghe

ra Tuyết công tử này thích hắn. Thân là nam nhân, hắn bình sinh hận nhất loại

tình cảm này, Tuyết công tử đáng chết này lại dám ngay trước mặt Sương nhi đối

với hắn như vậy, xem hắn không hung hăng dọn dẹp hắn ta thế nào.

Hả, không đúng, sao phản ứng của Sương nhi kịch liệt thế này, giống như đang

ghen.

Chẳng lẽ phát hiện ra Tuyết công tử này, kích phát tình yêu của Sương nhi đối

với hắn, nếu thật là như vậy, vậy hắn sẽ xử lý Tuyết công tử này thật tốt mới

được, nói không chừng thông qua Tuyết công tử này, hắn có thể thấy rõ nội tâm

chân thật của Sương nhi, mà Sương nhi cũng có thể nhìn rõ ràng nội tâm chân

chính của mình.

Tuyết công tử này, hình như cũng không phải rất khiến người ta chán ghét.

Tuyết công tử nhíu chặt chân mày, quay đầu lại không vui nhìn chằm chằm Độc Cô

Sương. “Vô Song cô nương, tại hạ luôn luôn kính nể người, xin đừng nói ra lời

làm tại hạ xem thường người như thế.”

Hừ, lại dám hủy hình ảnh của hắn trước mặt Dạ, tuy nói hắn YY với Dạ, nhưng

cũng không thể nói ra ngay trước mặt người trong cuộc, thật mắc cỡ.

Tuyết công tử vốn có thần thái trong trẻo lạnh lùng, lúc này thần sắc càng lạnh

lùng nhìn chằm chằm vào Độc Cô Sương.

Độc Cô Sương ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Dạ, không nhìn còn tốt hơn, vừa nhìn

thiếu chút nữa tức giận đến nàng muốn hộc máu.

Mẹ nó, Thượng Quan Dạ đáng chết, thế nhưng mặt mày ẩn tình mỉm cười với Tuyết

công tử.

Mẹ nó, biến thái chết tiệt, nhân yêu thối tha, không có gì sao cười lẳng lơ như

vậy làm cái gì.

Ghét, ghét, quá đáng ghét rồi.

Độc Cô Sương phát điên, bắt đầu không chút nào chú ý hình tượng chỉ vào Tuyết

công tử mắng to. “Mẹ nó, kính nể cọng lông, tiểu gia ta là ai chứ, phải cần tới

ngươi kính nể sao, tiểu thủy tinh đáng chết, ai muốn ngươi quản, tiểu gia ta

thích nói như vậy, thế nào, thế nào.”

Tuyết công tử không ngờ tới Độc Cô Sương sẽ cay cú lại không chú ý hình tượng

như vậy, hắn giận đến cả thân thể run rẩy, ngón tay chỉ vào Độc Cô Sương, nửa

ngày nói không ra lời. “Ngươi, ngươi, ngươi...”

Khóe mắt Độc Cô Sương len lén liếc qua Thượng Quan Dạ, muốn xem xem hắn phản

ứng gì, không nghĩ tới nàng lại thấy ánh mắt Thượng Quan Dạ vẫn rơi vào trên

người Tuyết công tử, mơ hồ mang theo thương tiếc.

Mẹ nó, thương tiếc con mẹ nó. Tên khốn kiếp này, lão bà ngươi bị người khi dễ,

ngươi lại không thương tiếc ta, ngược lại thương tiếc hung thủ khi dễ lão bà

ngươi, Thượng Quan Dạ tên tiểu thụ đáng chết này, tiểu gia ta quyết định hận

ngươi, không để ý tới ngươi.

Giận, vô cùng giận.

Độc Cô Sương vỗ ngực liên tục, khàn giọng hô to. “Ngươi, ngươi ngươi cái gì

ngươi, ngươi câm à, tiểu gia quyết định không vẽ ngươi, hừ, dáng dấp đẹp không

nổi, dụ dỗ nam nhân của người khác, bộ dáng Tiểu Tam, cẩn thận sấm đánh trúng

ngươi.”

Oanh ——

Một đạo tiếng sấm vang lên vừa lúc th


Snack's 1967