Polly po-cket
Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324535

Bình chọn: 8.5.00/10/453 lượt.

liếc hắn một cái, mặc dù nàng biết Thượng Quan

Dạ không thấy được, nhưng vẫn muốn trừng hắn.

Ai bảo hắn nói lung tung, nàng rõ ràng cũng chưa dùng sức bóp, nàng dùng lực

chỗ nào, người này cũng trêu ghẹo nàng.

Ghét...

Một đôi tân lang tân nương khác, cũng đợi đến không kiên nhẫn được nữa.

Tiểu Anh Đào vẫn còn tương đối có kiên nhẫn, lúc này còn có thể giữ vững bình

tĩnh không nói một tiếng, nhưng Độc Cô Phi tính nôn nóng cũng sốt ruột vô cùng.

Làm cái gì vậy, giờ lành có phải đã sớm qua rồi hay không? Muốn đoàn tụ cũng

phải chờ hắn tiến vào động phòng rồi nói tiếp chứ, chỉ cần hắn tiến vào động

phòng rồi, tùy cho các người tụ họp tám ngày hay mười ngày cũng không sao.

Tay nắm Tiểu Anh Đào bởi vì xao động mà rà qua rà lại, mồ hôi tràn đầy ướt cả

tay Tiểu Anh Đào.

Tiểu Anh Đào nhẹ nhàng cười một tiếng, nắm lại Độc Cô Phi, ghé vào tai của hắn

nhỏ giọng nói: “Độc Cô Phi, chàng gấp vậy à? Dù sao ta sớm đã là người của

chàng rồi, cũng không băng lúc này.”

Độc Cô Phi bị nhéo tâm thần rung động, hận không thể bỏ lại mọi người, ôm người

lập tức chạy vào động phòng.

Đè thấp thanh âm, khàn khàn nói: “Đào nhi, nàng không biết ta trông mong ngày

này bao lâu đâu, bây giờ đối với ta mà nói, quả thực là đau khổ tàn khốc nhất

thế gian.”

“Đáng ghét...” Tiểu Anh Đào nũng nịu hắn một cái.

Lần này, tâm Độc Cô Phi cũng bị câu dẫn rồi, mặc dù không thấy được bộ dáng

nũng nịu của Tiểu Anh Đào, nhưng chỉ vừa nghe được thanh âm kia, linh hồn nhỏ

bé của hắn cũng mềm rồi.

Đáng chết, rốt cuộc có cho người ta động phòng hay không.



Lúc này Hắc Diệu đứng ra

nói chuyện thay hai đôi tân lang tân nương, thanh âm nhàn nhạt mặc dù không

nặng, lại làm cho tất cả mọi người ngừng lại nghe hắn nói.

“Độc Cô, Tiểu Vãn, đừng bỏ qua giờ lành, mau để cho bọn họ bái đường trước đi.”

Một câu vang lên nói với mọi người, hai đôi tân nhân Tứ tiểu thư và Tam thiếu

gia đang chờ bái đường đấy.

“Ha ha ha ha, xem trí nhớ của ta, thiếu chút nữa quên chuyện quan trọng này,

mau để cho bọn họ bái đường.”

Độc Cô Diễm nói xong, kéo Hướng Tiểu Vãn cùng ngồi xuống ở trên cao vị lần nữa,

chờ đợi thanh âm của ngưởi chủ trì hôn lễ.

Hắc Diệu và Nguyệt Noãn nhìn nhau, cũng đều ngồi xuống xuống, chờ đợi tân nhân

lễ bái.

“Giờ lành đã đến ——” Ông nhớ mình đọc câu này ba lần rồi, hy vọng lần này không

có người nào đến ngăn cản nữa.

Hắn còn cố ý chậm lại tốc độ, không muốn hô lên câu tiếp theo.

Nhưng chờ thật lâu, cũng không thấy có người nào tới quấy nhiễu, hắn thở phào

một hơi.

Bên kia, Độc Cô Sương lại vội muốn chết. Âm thầm cắn răng. Mẹ nó, cái tên đáng

chết này đang giở trò quỷ gì, không kêu câu tiếp theo là thế nào?

“Nhất Bái Thiên Địa ——” rốt cuộc đang lúc mọi người kinh ngạc hết sức, thanh âm

to rõ của người chủ trì vang lên.

Hai đôi tân nhân chia ra bái đường.

Trong thời gian này, tất cả mọi người lấm lét nhìn trái phải, bao gồm Độc Cô

Diễm và Hướng Tiểu Vãn.

Sao Hoa nhi còn chưa tới? Chẳng lẽ hắn thật không trở lại sao?

Người khác cũng nghĩ như vậy, Ngũ thiếu gia còn chưa xuất hiện, chẳng lẽ là

thật không trở lại sao?

“Nhị Bái Cao Đường ——”

Hai đôi tân nhân chia ra lễ bái Độc Cô Diễm, Hướng Tiểu Vãn, Hắc Diệu, Nguyệt

Noãn.

“Phu thê giao bái ——”

Độc Cô Sương kéo lụa đỏ xuống, khom người bái Thượng Quan Dạ mặc áo đỏ bên

cạnh. Bên kia, Độc Cô Phi và Tiểu Anh Đào cũng làm động tác giống vậy.

“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng ——”

Ha ha ha ha, rốt cuộc động phòng rồi, giờ khắc này, quả thực là đợi quá lâu.

Cái ý nghĩ này, Độc Cô Sương và Độc Cô Phi cơ hồ là đồng thời phát lên.

Đang lúc Thượng Quan Dạ lôi kéo Độc Cô Sương, Độc Cô Phi lôi kéo Tiểu Anh Đào

chia ra cất bước, đi tới hậu viện động phòng thì một đạo thanh âm lãnh mị vang

lên.

“Tam ca, Tứ tỷ, khoan hãy vội vã động phòng, Tiểu Ngũ đệ đã trở về.”

Độc Cô Hoa mặc y phục hoa lệ đứng ở cửa đại sảnh, mặt mày mỉm cười lớn tiếng

gọi những tân nhân sắp rời đi.

Tóc đen dài phản chiếu ánh nắng, từng sợi nhẹ bay, dung nhan như đao khắc, lông

mày đậm, con ngươi xinh đẹp màu đỏ sậm lộ ra giảo hoạt, hơi có tà khí, lại cực

mê người. Sóng mũi cao, môi mỏng hơi giơ lên một độ cong nhè nhẹ.

Mọi người chậm rãi nhìn Độc Cô Hoa đi tới, đều kích động.

“Ngũ thiếu gia...”

“Đó là Ngũ thiếu gia, mười năm không gặp, Ngũ thiếu gia cũng đã trưởng thành.”

Lúc này tuy Độc Cô Hoa chỉ mới mười bốn tuổi, thế nhưng mơ hồ lộ ra bén nhọn và

cơ trí, làm người ta không dám không chú ý tới.

Độc Cô Diễm nhìn chằm chằm Độc Cô Hoa, gương mặt kinh hỉ, nhưng mà lại thật lâu

mới lên tiếng. Đối với đứa bé này, Độc Cô Diễm nợ nó nhiều nhất, khi hắn muốn

bồi thường thật tốt, Tiểu Ngũ lại theo Kim công công rời đi học nghệ rồi.

Lúc ấy Độc Cô Diễm nói gì cũng không để cho thằng bé rời đi, đêm hôm đó Độc Cô

Hoa lại đến tìm hắn nói cả đêm, hắn không nỡ vẫn là không nỡ, nhưng hắn vẫn

không thể cắt đứt cơ hội luyện tập của con, vì vậy, hắn để Độc Cô Hoa rời đi.

Từ biệt mười năm, hài tử nho nhỏ năm đó, hôm nay đã cao lớn cường tráng như

vậy, trong lòng tràn đầy rung động thế này, chỉ