Old school Swatch Watches
Vũ Khuynh Thành

Vũ Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326784

Bình chọn: 7.5.00/10/678 lượt.

là tin tưởng, là yêu thích, cũng là muốn bảo hộ hắn, muốn sóng vai cùng hắn đi đến cuối đời này, chậm rãi cho đến hai người cùng già đi.

Vũ Khuynh Thành không mơ mộng, cũng không thích mơ mộng. Tuổi trẻ còn đi học, những nữ bằng hữu thường hay mơ mộng trở thành cô bé lọ lem sẽ có bạch mã vương tử, hay câu chuyện tình yêu oanh oanh liệt liệt cảm động trời đất gì đó, Vũ Khuynh Thành ngược lại, chưa từng có ý nghĩ như thế dù là một chút. Nàng không mơ cái gì là cảm tình cảm động thiên địa, khắc cốt ghi tâm khiến hậu thế ca tụng, nàng chỉ nhỏ nhoi hi vọng một cảm tình tế thủy trường lưu, nhẹ dịu như làn gió mùa xuân như vậy khả đủ. Nàng chán ghét trở thành cô bé lọ lem đển chờ bạch mã vương tử thủ hộ, nàng hi vọng mình có thể cùng người trong lòng mình bảo hộ lẫn nhau, tin tưởng nhau dắt tay đi đến cuộc đời này. Vũ Khuynh Thành không quá mạnh mẽ những cũng không yếu đuối, nàng bình thường, suy nghĩ quyết đoán, yêu là yêu, không thương là không thương, tùy tâm mà sống….có lẽ vì vậy mà ở kiếp trước nàng chưa từng rung động với ai đi!

Nhưng mà ở nơi này, nàng lại gặp hắn, kiếp số cả đời nàng, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ như vậy thích hắn, thích đến nỗi chỉ cần thấy hắn không ở bên cạnh, cảm giác từng đợt trừu đau. Hắn dùng ôn nhu, yêu chiều, sủng nịnh nàng khiến cho nàng từng chút từng chút tiếp nhận hắn, cảm tình của hắn thật dịu dàng như nhất trì xuân thủy ôn nhu bao lấy nàng, khiến cho nàng vĩnh viễn luyến tiếc rời đi…

“ Thần! bỗng dưng ta thật muốn nói với ngươi….” Vũ Khuynh Thành lẫm bẫm, âm thanh nhẹ nhàng nỉ non. Hốt nhiên ánh mắt nàng sáng rực, tới rồi Đỉnh Nam Sơn. Vũ Khuynh Thành để xích phượng bên sườn đồi, ngạo mạn đạp khinh công tiến đến, đỉnh cao như vậy, Xích Phượng dù có sức những cũng không nhanh bằng nang dùng khinh công tiến tới, Vũ Khuynh Thành lòng nhè nhẹ bất an đồng thời cũng ẩn ẩn vui sướng khi sắp nhìn thấy hắn.

Bỗng dưng Vũ Khuynh Thành khựng lại, hai tay ôm lấy ngực của mình, tâm như ngừng thở, lòng đau nhói…một cổ huyết tinh từ trong cổ bốc hơi khiến cho nàng muốn ói. Huyết trong khóe miệng rỉ ra, tạo nên một đường máu quỷ dị, khiến cho khuôn mặt tái nhợt kia thêm một phần bi thương..bình ổn hơi thở, Vũ Khuynh Thành mê mang, lúc nãy nàng cảm thấy như có mũi kiếm xuyên ngang tâm mình vậy, đau triệt tâm can. Vũ Khuynh Thành hốt hoảng, không màng nhiều như vậy lật đật dùng khinh công tiến về phía trước…đau quá, tâm thật đau thật đau, Thần…ngươi đang khóc sao?

“ Ca ca, Tiêu ca ca sẽ không sao phải không, Tiêu bá phụ, bá mẫu cũng sẽ không sao đúng không…” Liễu Cô Tuyết lo lắng nói. Sau khi giải quyết hết chuyện ở võ lâm đại hội, cũng may nhờ Phượng Y Diễm giải độc mà hạo kiếp trung nguyên lần này kết thúc, chỉ là nàng cảm thấy lo lắng vô cùng cho Tiêu ca ca, không biết đỉnh Nam Sơn mọi chuyện tốt không ?

“ Tuyết nhi, mọi chuyện sẽ ổn thôi…” Liễu Cô Phong an ủi muội muội nhưng mà lòng cũng rối bời không kể xiết, hắn cùng đám người xuất phát từ đêm khuya, hi vọng sẽ không đến trễ.

Bạch Vân Nhu trầm ngâm, cưỡi ngựa đi bên cạnh Hiên Viên Ngạo, mà Hiên Viên Ngạo đi bên cạnh cũng không nói tiếng nào. Lần này đi lên Nam Sơn gồm có Bạch Vân Nhu, Hiên Viên Ngạo, huynh muội Liễu Cô Phong, Hồng Tuyệt, Phượng Y Diễm và Huyền Trần, dĩ nhiên vị tà mị giáo chủ này bị trói rất thê thảm nha.

“ Cũng tại ngươi, thối nam nhân, nếu Tiêu ca ca có chuyện gì ta sẽ không tha cho ngươi…” Liễu Cô Tuyết trừng mắt hung tợn nhìn Huyền Trần. Huyền Trần tà mị cười, hắn..chính là Tiêu ca ca…Tiêu đại công tử Tiêu Dạ Thần sao? Huyền Trần khe khẽ cười, chính là nam nhân khiến cho nữ tử kia biến sắc mặt sao, xem ra lần này hắn phải kiến thức thế nào là kinh tọa tứ phương Tiêu đại công tử Tiêu Dạ Thần nha.

“ Tuyết nhi, mặc kệ hắn đi, chúng ta nhanh đi…” Liễu Cô Phong ôn hòa vỗ đầu tiểu muội của mình, sau đó thúc ngựa phi như bay. Đoàn người phía sau ai nấy đều cố gắng tăng tốc độ, cũng may đa số đều là cao thủ cho nên ngồi trên lưng ngựa cả đêm thần thái ai nấy tuy có chút mệt nhưng không sao cả.

Cảnh mà Vũ Khuynh Thành đầu tiên đập vào mắt chính là máu, máu…tất cả là máu, màu đỏ chói mắt, đỏ kinh rợn, sắc đỏ yêu diễm, tất cả là máu, mùi máu tanh tưởi lan tràn. Tiếng binh kiếm giao nhau, tiếng đả đả sát sát đánh vào tai nàng, Vũ Khuynh Thành men theo tiếng động nhanh chóng đi đến.

Cảnh tượng hỗn loạn, vô cùng hỗn loạn, ‘ Thần..Thần hắn đâu rồi ?’ Vũ Khuynh Thành xoay quanh tìm kiếm, ánh mắt hốt hoảng nhìn xung quanh, Thần..ngươi đừng làm ta sợ, mau ra a…!!

Một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt Vũ Khuynh Thành, là hắn..đúng vậy là hắn. Chỉ là bạch y vốn trong trẻo kia nay lại nhuộm tất cả điều là huyết, là huyết của ai? Vũ Khuynh Thành phẫn nộ, là huyết của ai, là huyết của hắn sao, là huyết của hắn sao?...Vũ Khuynh Thành xem nhẹ những ánh mắt kì lạ của những người xung quanh, tiến lại gần chỗ bạch y nam tử.

Bạch y nam tử kia chính là Tiêu đại công tử không chào mà biệt Tiêu Dạ Thần kia. Y mất đi thần thái sáng láng thường ngày, mất đi vẻ ôn nhu thường ngày, cũng mất đi vẻ mặt nhu tình cùng sủng nịnh thường ngày.