
ên nét cười tuyệt mĩ, tay nàng nhẹ nhàng vung ra, hàng ngàn cánh mẫu đơn như mưa sao xa ồ ạc tiến đến hắc y nam tử, cắt phá từng mảnh quần áo hắn, cánh hoa nhìn như mềm mại nhưng sắc bén vô cùng, hắc y nam tử có chút chật vật tránh né. Vũ Khuynh Thành đứng trong cơn mưa hoa chẳng khác nào mẫu đơn tiên tử xinh đẹp tuyệt trần, từng mảnh từng mảnh tấn công về phía hắc y nam tử. Một chốc xoay mình, đoản đao của nàng kề ngay yếu mạch của hắn, tưởng chừng một vết cắt nhỏ, hắn sẽ chết…này kết quả, vốn không ai dám tin, nhị giáo chủ của bọn họ lại thua trên tay một yếu nhược nữ tử?
“ Nhị giáo chủ…võ công không tệ…” Vũ Khuynh Thành nhàn nhạt cười, có thể khiến nàng xuất gần năm trăm chiêu, hắn là người thứ nhất!
Hắc y nam tử kinh ngạc nhìn nữ nhân sóng mắt vấn như vậy lãnh đạm nhìn mình, nữ nhân này nói không sai , nàng có tư cách khiến cho Huyền Liên giáo..không còn vết tích! Hắc y nam tử cười lớn , không ngờ trung nguyên nữ nhân nhìn yếu nhược lại lợi hại như vậy, hắn lần này mở rộng tầm nhìn, y nâng cao đầu, tuy thất bại nhưng không có nghĩ y mất đi tự tôn cùng kiêu ngạo của mình , y nói : “ ta thua, ngươi muốn giết cứ giết!”
Vũ Khuynh Thành nhếch môi cười lạnh : “ ngươi cho rằng ngươi có tư cách khiến cho ta động tay với ngươi sao” . Ngoài thần ra, nàng không muốn đụng đến bất cứ nam nhân nào, đúng vậy nàng có tinh thần khiết phích, nàng chán ghét bọn họ đụng chạm cũng chán ghét đụng đến bọn họ dù là một chút, Vũ Khuynh Thành cười khe khẽ, âm thanh vẫn như vậy ôn nhuận vô cùng, nàng nói : “ đại giáo chủ cũng vậy, nhị giáo chủ cũng thế, các ngươi đều chưa có tư cách khiến cho ta nhiễm huyết nó” . Vũ Khuynh Thành cho hắc y nam tử một viên thuốc, thu lại đao, dùng khăn tay lau sạch mũi đao, vứt đi khăn tay, hành động lưu loát khiến cho người người ở đây trố mắt, Vũ Khuynh Thành cẩn thận đem đoản đao cất vào trong túi, nàng ngẩng đầu, mâu quang lạnh lùng nhìn đám hắc y nhân còn lại : “ mạng của đại giáo chủ cùng nhị giáo chủ của các ngươi trong tay ta, thế nào có muốn để cho bọn họ mất mạng không”
Đám hắc y nhân ngơ ngẩn lắc đầu, vội vả buông vũ khí xuống, nói giỡn, nữ nhân này chỉ cần vung tay bọi họ điều có thể xuống diêm vương báo danh a. Vũ Khuynh Thành lại liếc nhìn hắc y nam tử nói : “ cho người dọn sạch bãi chiến trường” , nói đoạn xoay người bước đến chỗ của Tiêu Dạ Thần.
Vũ Khuynh Thành vứt đi vẻ mặt ung dung lãnh đạm như lúc nãy, cũng vứt đi vẻ lạnh lùng xa cách lúc nãy, giờ khắc này nàng trở lại là một Vũ Khuynh Thành ôn hòa thiện lương, sóng mắt ôn nhu nhìn bạch y nam tử đang yên giấc nằm bên cạnh phụ mẫu của mình. Vũ Khuynh Thành đưa tay lau đi những vết máu còn bám trên khuôn mặt của y, nhẹ nhàng mơn trớn nó, hốt nhiên khiến cho Huyền Ca – hắc y nam tử, nhị giáo chủ của Huyền Liên giáo giật mình, nữ tử kia quanh thân tỏa khí chất ôn nhu ấm áp vô cùng, khiến cho người ta như si như túy vào trong đó. Huyền Ca bỗng nhiên nghĩ, nếu nữ nhân kia có thể đối mình ôn nhu như vậy…, hắn giật mình, lắc lắc đầu, hắn suy nghĩ vấn đề vớ vẫn gì vậy?
“ Giáo chủ, chúng ta làm gì đây…” một hắc y nhân cẩn cẩn dực dực vấn Huyền Ca. Huyền Ca khẽ chau mày, sau đó trầm giọng nói : “ dọn sạch đi, an táng đáng hoàng”.
“ Là….” tất cả hắc y nhân còn lại nhanh chóng thu xếp bãi chiến trường đầy máu ở Viên Kiếm sơn trang, xem ra Viên Kiếm sơn trang này từ nay về sau biến mất trong võ lâm trung nguyên.
Lúc bọn người của Liễu Cô Phong đến là khi bọn hắc y nhân đang thu dọn tàn tích ở Viên Kiếm sơn trang. Liễu Cô Tuyết hoảng sợ nhìn đống hỗn độn ở nơi này, chưa bao giờ nàng thấy cảnh tượng nào ghê rợn đến như vậy, người chết đầy rẫy.
“ Ca…ca….” Liễu Cô Tuyết lắp bắp, chỉ tay về phía Vũ Khuynh Thành, run run nói : “ kia..kia là Tiêu..ca ca sao?” Liễu Cô Phong giật mình, nhanh chóng chạy đến chỗ Vũ Khuynh Thành, đám người còn lại cũng hốt hoảng theo sau.
“ Khuynh Thành.., Dạ Thần, hắn làm sao vậy?” Liễu Cô Phong lo lắng vấn.
“ Hắn…đang mệt…” Vũ Khuynh Thành nhẹ giọng nói, vẫn không buông tay lấy Tiêu Dạ Thần, nàng cứ yên lặng ngồi bên cạnh hắn, yên lặng bên cạnh thủ hộ hắn.
“ Bá phụ.., bá mẫu…” Liễu Cô Phong kinh người nhìn về phía đôi phu phụ nằm bên cạnh Tiêu Dạ Thần. “ Bọn họ…” đã mất rồi sao? Câu nói còn lại cũng không sao thốt nên thành lời, khuôn mặt bình thường lúc nào cũng mỉm cười ôn hòa tựa mộc xuân phong của hắn nhất thời tái ngắt…
Tức thời bên cạnh Liễu Cô Tuyết nước mắt như mưa…
“ Bá phụ …bá mẫu….” âm thanh nghẹn ngào, Liễu Cô Tuyết đôi bàn tay run run chạm vào thi thể lạnh như băng của bọn họ. Sao có thể như thế này được, hai người chẳng phải võ công cao cường lắm sao, sao có thể dễ dàng chết như vậy được, còn Tiêu ca ca làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, âm thanh như tắc nghẽn , nghẹn ngào đi lên.!
“ Đừng làm ồn….” Vũ Khuynh Thành mỉm cười nhìn Liễu Cô Tuyết nhưng mà nụ cười ôn nhu như nước của hồng y nử tử này bất giác khiến cho người ta đau lòng. Liễu Cô Tuyết hai tay ôm lấy miệng của mình, che đi âm thanh, sau đó vụt chạy ra ngoài, nàng muốn khóc, hảo muốn khóc nha…tại sao Tiêu ca ca tốt như vậy lại khiến