
ỏ trêu đùa ấm ĩ. Hốt nhiên y nghĩ đến, sau này hài tử của y và Khuynh Thành cũng đáng yêu như vậy, nghĩ đến đây Tiêu đại công tử không khỏi mặt đỏ, ngây ngô cười khẽ. Nhưng mà nếu như nó cũng niêm Thành nhi của y giống như tiểu Thiên thì sao, oán niệm a..!! Tiêu đại công tử rối rắm, suy tư…( Nam Cung Dao : ta nói! Tiêu đại công tử, ngươi có cần lo xa vậy không a >”< )
“ Tỷ tỷ, lần này không thể ở lâu hơn sao…” tiểu hài tử níu kéo, mỗi năm nó chỉ gặp được người một lần, mà lần nào cũng chỉ có mấy canh giờ, thật ít nha, Vũ Khuynh Thành cười khẽ, ôn nhu xoa đầu tiểu hài tử : “ Thiên nhi, tỷ rất muốn ở thêm một lát nửa nhưng mà tối nay đệ không tham gia tiệc chúc mừng sinh thần sao?” Haiz!! Đế vương con cháu là mệt mỏi như thế đấy, ba năm trước nàng đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần tiểu hài tử có muốn về cung không, tiểu hài tử mặc dù do dự nhưng lần nào cũng trả lời muốn, có lẽ Thiên nhi còn có việc gì làm mà nàng không biết đi? Tương lai của hài tử do chính nó tự lựa chọn nàng chỉ có thể âm thầm bảo vệ cùng chúc phúc thôi, không thể quyết định được gì!!
“ Thiên nhi, dù trong bất cứ hoàn cảnh gì, an toàn của bản thân là quan trọng nhất biết không?” Vũ Khuynh Thành ân cần dặn dò. Mỗi lần gặp mặt vẫn là câu nói như vậy, nàng vĩnh viễn không bao giờ quên tiểu hài tử khuôn mặt lạnh như băng đầy vết thương tích ba năm về trước, nghĩ đến mà xót lòng…
“ Ân, Thiên nhi biết…” tiểu hài tử nhu thuận gật đầu. Bây giờ nó có thể tự bảo vệ bản thân mình rồi, không như ba năm về trước. Có đôi khi nó chợt nghĩ thật cảm ơn mẫu phi của mình khiến cho nó rời cung gặp nạn được tỷ tỷ cứu giúp, nhu tình cả đời tỷ tỷ dành cho nó cũng đủ khiến cho nó thỏa lòng, ít ra nó đã được hưởng thân tình ấm áp nhất, như vậy đối với một hoàng tử như nó cũng đã là món quà trân quý nhất.
“ Ngoan…!!” Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười, hôn nhẹ tiểu hài tử vầng trán. Lại xoa đầu bạch hổ, nhẹ giọng nỉ non : “ tiểu bạch, nhất định phải bảo vệ Thiên nhi đấy!” bạch hổ mâu quang quyến luyến nhìn hồng y phiêu diêu biến mất trong hắc ám về đêm, khinh công quỷ mị khiến cho người ta cứ tưởng, nàng như một cơn gió, đến không ai hay, đi không ai biết. Tiêu Dạ Thần thở dài sau đó xoa đầu tiểu hài tử, phi người đuổi theo. Lần chia ly nào cũng u buồn như vậy, Thành nhi của hắn…!!
Tiếng hổ gầm về đêm như một lời tiễn biệt, một lời hứa, tiểu bạch nhất định bảo về cho tiểu chủ nhân, chủ nhân an tâm!!...
“ Năm sau gặp lại, tỷ tỷ…” tiểu hài tử nhẹ cười. Không là lời tạm biệt, nó ghét chào tạm biệt tỷ tỷ của mình. Cho nên mỗi khi Vũ Khuynh Thành rời đi, tiểu hài tử điều nhẹ giọng nói câu ấy, năm sau lại thấy, nhanh thôi! Sẽ lại thấy tỷ tỷ. Tiểu hài tử vuốt đầu bạch hổ bước vào phòng. Xem ra tiệc chúc mừng sinh thần của nó năm nay sẽ rất thú vị đây. Bạch hổ thong dong bước theo…
Tiệc sinh thần của một trong các vị hoàng tử được Chu đế sủng ái nhất quả nhiên linh đình, quan lại náo nhiệt, hoa lệ vô cùng. Trung tâm yến hội, Chu đế uy nghiêm khí phách, hoàng hậu cao quý đoan trang, Thục phi xinh đẹp mị nhân…!! vũ cơ tưng bừng ca múa chúc mừng ngũ hoàng tử thêm một tuổi. Tiểu hài tử đứng trong đám đông, thong dong tao nhã mà không mất lễ tiết, khí phách hơn người, mỗi giơ tay nhấc chân tràn ngập uy nghiêm bất khả xâm phạm, mười tuổi hài đồng khí chất đã như vậy, sau này trưởng thành liệu sẽ nổi bậc ra sao? Yến hội náo nhiệt, người hâm mộ, kẻ ghen tỵ,..mỗi người một cái nhìn, duy nhân vật chính của buổi yến hội, nếu để ý thì ánh mắt của hài tử chỉ có trào phùng cùng chết giễu, có điều nó được che dấu rất kỹ thôi, lớp mặt nạ trong chốn cung đình này xem ra Diễm Thiên Vũ đã học được rất tốt
Vũ Khuynh Thành yên lặng đứng trên cao nhìn cảnh yến hội tấp nập phía dưới, mâu quang nhè nhẹ đau lòng : “ Thiên nhi, chỉ mới 10 tuổi thôi..!!” Tiêu Dạ Thần bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy ái nhân của mình vào lòng, ôn nhu nói : “ đừng lo, tiểu Thiên rất giỏi” . Vũ Khuynh Thành gật đầu mỉm cười, nàng tin rằng sau này hài tử này nhất định sẽ trở thành một nhân vật phong vân trên vũ đài lịch sử, nhưng mà cái giá phải trả không nhỏ. Nếu có thể, Thiên nhi! Tỷ thật hi vọng đệ có thể an bình mà trưởng thành, an bình sống một cuộc sống thường thường, như vậy sẽ hạnh phúc hơn…
Ba năm không về, Liễu phủ vẫn như vậy, cao quý nhưng cũng thật thanh lịch. Tiêu Tương các vẫn như thế, im lìm cùng đơn sơ như ngày nào, Vũ Khuynh Thành cười khẽ, nhẹ nhàng mơn trớn vật dụng nơi đây, nơi đây quả thật rất sạch sẽ, không một chút bụi bẩn, dường như ba năm thời gian không lưu lại chút vết tích gì nơi đây.
Vũ Khuynh Thành chú ý đến nghiên mực trên bàn, tòm mò đánh giá, nghiên mực này thật tinh xảo khéo léo, nhưng mà cảm thấy nó là lạ ở chỗ nào đó nàng cũng không lí giải được. Vũ Khuynh Thành đưa tay chạm nhẹ nghiên mực, thật kì lạ nghiên mực như bị đóng chặt trên mặt bàn, nhấc không lên? Vũ Khuynh Thành bĩu môi, xoay qua xoay lại cũng không thấy có gì kì lạ đành buông tha. Hốt nhiên lực đạo cổ tay sơ ý nhấn mạnh một chút, ‘oành’ tiếng động vang lên làm cho Vũ Khuynh Thành giật mình. Giá sách xoay ngang đê lộ ra một lối