Duck hunt
Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323342

Bình chọn: 8.5.00/10/334 lượt.

nghi ngờ Đồng Muội đi ra từ đây? Với tính cách bướng bỉnh không

thích gò bó của muội ấy thì hoàn toàn có khả năng!” Giang Tiểu Thủy cười nói.

Đoàn Thịnh không trả lời, nhảy ra ngoài cửa sổ, phóng lên nóc nhà. Giang Tiểu Thủy theo sau, đứng trên nóc nhà hít một hơi không khí trong lành, sau đó xoay xoay eo, duỗi duỗi chân: “Chỗ này nằm hóng mát, uống rượu

thiệt là lý tưởng!”

Giang Tiểu Thủy nói xong nằm thật xuống, hắn cảm thấy mông bị cấn cái gì đó, duỗi tay mò thử, thì ra là một hạt lê rất mới.

“Đồng Muội thật đã ở đây, ngươi xem!”

Đoàn Thịnh vui mừng tìm thử xung quanh, trời rất tối chỉ có hướng đông

có chút ánh sáng yếu ớt, lòng hắn bỗng dâng lên dự cảm xấu!

“Chỗ đó là đâu vậy?” Giang Tiểu Thủy chỉ về hướng có ánh sáng.

“Phủ thái tử!”

Giang Tiểu Thủy trầm mặc, vẻ mặt nghiêm túc khác thường.

Đoàn Thịnh nhìn Giang Tiểu Thủy, thấy trong mắt hắn lóe lên lo lắng rất

giống mình, đột nhiên cảm thấy dường như Giang Tiểu Thủy cũng không đơn

giản như biểu hiện bên ngoài.

“Các ngươi có kế hoạch gì?” Giang Tiểu Thủy hỏi.

“Không liên quan tới ngươi!”

“Ngươi không nên cuốn Đồng Muội vào, muội ấy chỉ thích hợp sống tự do tự tại, đơn giản vui vẻ!”

Đoàn Thịnh nặng nề nói: “Ta cũng không muốn như vậy! Nhưng không thể quay đầu được nữa!”

“Trên đường gặp phải sát thủ, đều do hắn?”

Đoàn Thịnh nhìn chằm chằm Giang Tiểu Thủy, muốn nhìn thấu hắn.

Giang Tiểu Thủy xoay người, tránh tầm mắt Đoàn Thịnh, cảm thán: “Quả nhiên đế vương là vô tình nhất!”

Đoàn Thịnh nghe vậy nghiêng đầu nhìn Giang Tiểu Thủy, “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Giang Tiểu Thủy cười: “Ta chỉ là một lãng tử giang hồ thôi!”

Đoàn Thịnh nhìn hắn hỏi: “ Ta có thể

tin tưởng ngươi sao?”

“Hoàn toàn có thể, chúng ta đã từng chung hoạn nạn! Đồng thời, vì Đồng

Muội người càng có thể tin tưởng ta! Mặc dù chúng ta là tình địch, nhưng chỉ cần Đồng Muội được hạnh phúc, ta không oán không hối!”

“Đồng Muội đi về hướng đó sao?” Giang Tiểu Thủy chỉ về hướng đông.

Đoàn Thịnh thở dài, “Hi vọng là không, nhưng với tính tình của Đồng

Đồng, hẳn là nàng sẽ đi!” nói xong, Đoàn Thịnh đặt ngón tay lên miệng

huýt mấy tiếng.

Chẳng mấy chốc, bốn ám vệ hiện ra từ trong bóng tối, đứng trước mặt Đoàn Thịnh.

“Phủ thái tử có hành động gì không?”

“Bẩm, tối nay vừa bắt được một thích khách, hình như thái tử rất xem

trọng thích khách kia, sử dụng binh lực toàn phủ, cố bắt cho được!”

Đoàn Thịnh lảo đảo.

“Thích khách kia là ai? Có thấy rõ mặt người đó không?” Giang Tiểu Thủy vội vàng nói.

Ám vệ nhìn Đoàn Thịnh một cái, sau đó tiếp tục nói: “Chúng ta ở quá xa,

không thấy rõ mặt người nọ, nhưng người đó cao gầy, không giống nam tử

lắm!”

“Người đó sao rồi?” Đoàn Thịnh nhíu chặt mày, kiềm chế lo lắng trong lòng.

“Trúng một mũi tên có tẩm độc, trước mắt sống chết không rõ!”

Đoàn Thịnh và Giang Tiểu Thủy đều biến sắc, “Bây giờ người đó đang ở đâu?”

“Ở Tây viện phủ thái tử.”

“Tây viện...” Đoàn Thịnh lặp lại lời của ám vệ, vẻ mặt nặng nề, “Đi chiêu tập mấy cao thủ đứng đầu, chuẩn bị cứu người!”

“Vương gia, hiện tại đã giờ Dần, chỉ còn hai canh giờ nữa là trời sáng, sợ không kịp!” một ám vệ nói.

“Đừng nói nữa, nhanh đi chuẩn bị, bổn vương đến phủ thái tử trước, lát nữa nghe theo tín hiệu của ta!”

Bốn ám vệ nhận lệnh rời đi.

“Đoàn Thịnh, ngươi nghi ngờ thích khách đó là Đồng Muội?” Giang Tiểu Thủy hỏi.

Đoàn Thịnh nhíu chặt mày, mười ngón tay nắm chặt: “Ta rất hi vọng người

đó không phải là nàng!” hắn vừa nói vừa chạy đi, lòng nóng như lửa đốt.

“Ta cũng đi!” Giang Tiểu Thủy vội vàng đuổi theo. Hai người ẩn nấp cách phủ thái tử 10 mét.

“Trời! Canh phòng cẩn mật quá! Ngay cả trên nóc nhà cũng có người!” Giang Tiểu Thủy nhỏ giọng nói.

Ánh mắt Đoàn Thịnh lành lạnh, hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía, lẻn đến một

cây to cành lá rập rạm, từ trên nhìn xuống toàn phủ thái tử. Giang Tiểu

Thủy cũng đi theo.

“Đồng Muội của ta, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì nha! Ai di đà Phật!”

“Im đi!”

“Ta cũng muốn câm miệng lắm, nhưng ta căng thẳng quá! Ta mà căng thẳng

là sẽ nói nhảm! Không thể trách ta được!” Giang Tiểu Thủy vuốt vuốt trái tim bé nhỏ của mình, “ Ta chưa từng sợ như thế này bao giờ!”

Đoàn Thịnh bất đắc dĩ liếc hắn một cái, sau đó dời mắt đến Tây viện.

Đúng lúc này, hai thị vệ trong phủ thái tử đi đến chỗ hai người, hai thị vệ cảnh giác nhìn xung quanh một chút, Đoàn Thịnh và Giang Tiểu Thủy

nín thở quan sát, hai tên thị vệ thấy không có gì khác thường mới thả

lỏng, đi tiểu.

Đoàn Thịnh và Giang Tiểu Thủy nhìn nhau gật đầu, ném hai viên đá ra, hai người kia bị điểm huyệt đứng im.

Đoàn Thịnh và Giang Tiểu Thủy nhảy xuống cây, cởi quần áo và lệnh bài

của hai người kia bằng tốc độ nhanh nhất. Giang Tiểu Thủy móc hai mặt

hai mặt nạ da ra, ném cho Đoàn Thịnh một cái.

Đoàn Thịnh nhận lấy, nhìn Giang Tiểu Thủy bằng ánh mắt biết ơn.

Hai người thản nhiên đi thẳng vào phủ thái tử.

“Thích khách tối nay là ai vậy? Sao thái tử phải khẩn trương thế?”

“Xém chút hại chúng ta phải chôn theo! Thật may là ngươi đã chộp được chân người nọ!”

“Hình như thái tử cũng không muốn giết ngư