80s toys - Atari. I still have
Vừa Ý Quý Công Tử

Vừa Ý Quý Công Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321815

Bình chọn: 9.5.00/10/181 lượt.

qua chuyện như vậy.

Đúng rồi! Là Ny Ny, cô làm hắn nhớ lại Ny Ny.

Thật là khéo, tên của cô cũng có một chữ Ny. Nhưng là chuyện cách hơn mười

năm, hắn đã quên Ny Ny cô bé thích khóc dính hắn hình dạng thế nào .

Chu Ngọc Diệp nhìn bàn tay mãnh khảnh của Vân Ny có một cái bánh bao, cười

nói: "Tuyên Dĩnh, con thật là một chút tiến bộ cũng không có, cũng đã

lớn như vậy, còn là ngay cả băng bó cũng không tiến bộ. Nhìn con đem Vân Ny tay thành gì? Để cho mẹ giúp Vân Ny băng lại!"

"Không cần, bác, cháu cảm thấy vậy cũng tốt." Đỗ Vân Ny cười từ chối, trong lòng vẫn muốn gặp mặt Thiệu ca ca.

"Đúng rồi, Vân Ny y phục cũng ướt, bác tìm bộ y phục cho cháu đổi lại đi, Ngọc Diệp nhiệt tâm nói.

"Không cần, cháu mặc như thế là được."

"Không được, áo trắng dính vào Hồng Trà, nếu như không lập tức cởi ra giặt, sẽ giặt không sạch. Quần áo bác cháu mặc sẽ rộng một chút, nhưng đành phải để cháu mặc tạm?"

Vân Ny vừa nghe Chu Ngọc Diệp nói..., nào dám cự tuyệt.

" Vậy cháu theo bác lên lầu, bác chọn món thích hợp cho cháu."

Tuyên Dĩnh đưa mắt nhìn mẹ và Vân Ny lên lầu, sau đó bắt đầu dọn dẹp mảnh sứ vỡ.

Qua một lúc, điện thoại vừa lúc vang lên.

Thiệu Tuyên Dĩnh nhận điện ——

Là Vu Dương.

"Tổng giám đốc, mới vừa rồi Trình tiểu thư của công ty Triêu Dương gọi điện

thoại , nói anh ngày hôm qua đáp ứng hôm nay cùng cô ấy uống trà. Còn

có, Chu quản lí của công ty Húc Đạ cũng hẹn anh cùng nhau ăn tối, có cần hay không tôi thay anh đặt chỗ ngồi?"

"Không cần. Nói cho Trình tiểu thư, tôi một giờ chiều đi đón cô ấy. Về phần Chu tiểu thư, liền định ở. . . . . ."

Thiệu Tuyên Dĩnh lời còn chưa nói hết, Chu Ngọc Diệp đã mang theo Đỗ Vân Ny xuống lầu.

Ngọc Diệp hài lòng nhìn Vân Ny xinh đẹp, vội vàng hướng con trai ."Tuyên

Dĩnh, xem Vân Ny mặc trang phục này nhìn có được hay không?"

Hắn

theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy đứng ở thang lầu Đỗ Vân Ny, mặc bộ đồ màu

đỏ trễ ngực, chân ngọc thon dài, bầu ngực đẫy đà trắng noãn như ẩn như

hiện, làm cho lòng người lay động. . . . . .

Thiệu Tuyên Dĩnh nhìn Đỗ Vân Ny xinh đẹp nói không ra lời.

Điện thoại một chỗ khác Vu Dương thấy Tuyên Dĩnh thật lâu không có phản ứng, liền hỏi: "Tổng giám đốc, anh còn có việc muốn giao phó sao?"

"Tôi thay đổi chủ ý, thay tôi hủy bỏ cuộc hẹn buổi chiều."

Vu Dương kinh ngạc hỏi: "Tổng giám đốc có hẹn với người khác sao?"

Thiệu Tuyên Dĩnh mặt thần bí nói: "Bí mật. Không có việc gì ..., đừng quấy rầy tôi."

"Được"

Vu Dương chỉ đành phải cúp điện thoại, chỉ sợ quấy rầy tổng giám đốc khó

có được thời gian nghỉ ngơi. Lại âm thầm buồn bực, bình thường Tổng giám đốc , việc lớn nhỏ cơ hồ đều là do hắn một tay xử lý. Thế nào lần này

lại phá lệ tự mình xử lý?

Thiệu Tuyên Dĩnh cúp điện thoại, lấy

ánh mắt tán thưởng nhìn Đỗ Vân Ny chậm rãi xuống lầu. Lần đầu tiên phát

hiện, thì ra là cô cũng xinh đẹp, khêu gợi đến thế.

Nhìn con trai ngắm Vân Ny không chớp mắt, Chu Ngọc Diệp cũng biết kế hoạch của mình

tiến hành vô cùng thuận lợi, trong lòng mừng thầm. Kế tiếp, chính là tạo cơ hội cho bọn họ ở cùng một chỗ.

"A! mẹ đột nhiên nhớ tới ngày

hôm qua Trần thái thái hẹn mẹ chơi mạt chược, mẹ đã trễ một giờ, không

đi không được. Tuyên Dĩnh, con liền thay mẹ mời Vân Ny ăn bữa trưa đi! “

Không đợi Tuyên Dĩnh phản ứng, Vân Ny ngay sau đó gấp gáp nhắc nhở bà: "Nhưng là bác gái, cháu còn chưa giúp bác kiểm tra da!"

Chu Ngọc Diệp hì hì nói: "Không quan hệ, không quan hệ! Hôm nay không có

thời gian làm, có thể để hôm khác cũng được. Nếu không đồ đều để ở đây

đi, ngày nào đó có rãnh rỗi trở lại giúp bác !"

"Nhưng là. . . . . ." Đỗ Vân Ny khóc không ra nước mắt mà nghĩ, Austin trước mắt lại bay.

"Đúng rồi, hay là toàn bộ mĩ phẩm dưỡng da bác đều mua lại. Bao nhiêu? Bác gọi Tuyên Dĩnh đưa cho cháu."

Vân Ny vừa nghe Thiệu mẹ nói mua lại toàn bộ kem dưỡng, cảm động đến thiếu chút nữa khóc lên.

A. . . . . . Austin Cô mến yêu, rốt cục có hi vọng tới tay.

"Như vậy sao? Để cho bác mua nhiều như vậy đồ, thật sự là. . . . . . , ’ Đỗ

Vân Ny mặc dù trong lòng mừng rỡ, nhưng vẫn phải là khách sáo.

"Làm sao đâu? Chỉ cần cháu không ngại, theo Tuyên Dĩnh đi ra ngoài ăn bữa cơm, những thứ khác cái gì nói cũng tốt."

Cái gì? Phải mặc bộ quần áo này cùng nam nhân đi ăn thì đức hạnh của cô còn gì là trong sáng nữa?

Vân Ny nụ cười trên mặt bắt đầu có chút cứng ngắc.

Mặc dù đây là cô lần thứ hai mặc vào lễ phục sang trọng, nhưng lúc trước

món đó bị Thiệu Tuyên Dĩnh làm hư, nhưng cũng là cao nhã mà vẫn bảo thủ, cùng cái này hoàn toàn bất đồng.

Muốn cô mặc cái này cùng đào hoa công tử đi chỉ sợ như thế này chẳng những bị người đố kị, còn có thể mang họa?

Không không không! Cô tại sao có thể mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng, cùng người đàn ông đáng sợ này đi ra ngoài?

"Nhưng là, hình như Thiệu tổng bề bộn nhiều việc, sẽ không có có thời gian cùng cháu ăn cơm ."

Tóm lại, cô phải tận lực tìm các loại cớ, từ chối yêu cầu Chu người phụ nữ trung niên mới được.

"Xin Đỗ tiểu thư yên tâm, tôi mới vừa đẩy cuộc họp xuống, vừa đúng có thời gian."

Cái tên Thiệu Tuyên Dĩnh ghê tởm này,